Tần Ninh vừa muốn đứng dậy, lại bị người đàn ông xuất hiện trước mắt nắm chặt tay kéo xuống.
Hắn đưa mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đó, khẽ nhíu mày lại.
Họa sát thân?
Một tên lừa đảo nói năng bậy bạ?
Tần Ninh nhìn về phía người trước mặt.
Người này có vẻ hơn bốn mươi tuổi, dáng người gầy còm, tóc dài rối tung như cỏ khô.
Trên người mặc một bộ đạo bào.
Mà quan trọng nhất chính là bộ đạo bào này đỏ sậm, căn bản không giống cách ăn mặc của đạo sĩ.
Giờ phút này, đạo sĩ áo đỏ bắt lấy tay Tần Ninh, mạnh mẽ kéo hắn xuống, sau đó không hề kiêng dè cầm cái đùi gà trên bàn lên gặm.
"Công tử đừng vội đi, lão đạo sĩ đang rất đói, phải ăn một chút trước đã rồi mới nói cho ngươi biết nguy hiểm chết người gần đây của ngươi là gì!"
Đạo sĩ vừa nói vừa liên tục ăn.
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống nhìn đạo sĩ ăn, thậm chí còn cầm rượu lên uống.
"Lãng phí quá!"
Đạo sĩ áo đỏ cảm thán nói: "Tu sĩ chúng ta sao có thể lãng phí như thế được?"
Đạo sĩ áo đỏ ăn đến mức quên cả trời đất.
Tiểu nhị cũng nhìn thấy đạo sĩ áo đỏ này đến quấy rầy khách quý, đang muốn đến đuổi ông ta đi, lại bị Tần Ninh ngăn cản.
Sau khi ăn một bữa rượu đủ cơm no, đạo sĩ áo đỏ vỗ vỗ bụng mình, có chút hài lòng.
"Nể tình công tử hào phóng mời lão đạo sĩ ăn cơm, lão đạo sĩ sẽ nói với công tử về nguy hiểm chết người của ngươi một chút".
Đạo sĩ áo đỏ nhìn Tần Ninh, tiếp tục nói: "Công tử muốn đến Hồng Sơn sao?"
"Ừm!"
Tần Ninh lạnh nhạt gật đầu nói.
Hả?
Chỉ thế thôi à?
Đạo sĩ áo đỏ nhìn Tần Ninh, vẻ mặt kinh ngạc.
Người trẻ tuổi trước mắt này không dễ lừa! Nếu là người khác, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, sau đó hô lên: Ôi trời, làm sao đạo trưởng lại biết?
Thế nhưng Tần Ninh... lại có vẻ không hề kinh ngạc.
"Ngươi không hiếu kỳ tại sao lão đạo sĩ ta biết ư?"
Đạo sĩ áo đỏ hiếu kỳ hỏi.
"Vừa rồi trong quán rượu này chỉ thảo luận về hai chuyện, đại chiến Cửu Châu và chuyện ở Hồng Sơn".
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ngươi quan sát ta khoảng một chén trà, ta nghe được đến đoạn Hồng Sơn liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, cái này không khó đoán chứ?"