Mà bây giờ, con cháu của những người này đều mạnh mẽ hơn, nhưng đã quên đi sơ tâm của tổ tiên.
Như thế nào là mạnh mẽ?
Mạnh mẽ không phải là ỷ mạnh hiếp yếu!
Mạnh mẽ, là gánh vách trọng trách trên vai!
Thần gia đã quên!
Cốc Tân Nguyệt đứng ở một bên, không nhiều lời.
Tần Ninh rốt cuộc đã trải qua những gì, hắn không nói, nàng cũng không hỏi.
Nàng suy nghĩ rất đơn giản.
Đi theo Tần Ninh, nhìn Tần Ninh như hiện tại là đã đủ.
Nếu như quân lâm thiên hạ.
Ta cũng thề sống chết đi theo.
Ánh kiếm lúc này càng trở nên rực rỡ.
Một kích của Nguyệt Thư Như bị Cốc Tân Nguyệt dễ dàng ngăn cản, bà ta liền biết rõ mình không phải đối thủ của Cốc Tân Nguyệt.
Có lẽ lão tổ Thần gia cảnh giới Thiên Vị trung kỳ, tế xuất kiếm Đoạn Không mới có thể chém giết được.
Lúc này Nguyệt Thư Như lui về sau.
Cả người Thần Chiến Thương dâng trào chiến khí.
Cầm trong tay kiếm Đoạn Không, trụ Thiên Vị sau lưng Thần Chiến Thương lúc này thật sự có một loại khí thế vô địch có thể đâm rách bầu trời.
Đây chính là kiếm Đoạn Không!
“Tần Ninh, hôm nay là ngươi tự tìm lấy cái chết!”
Thần Chiến Thương lúc này kiêu căng đứng trên không, kiếm Đoạn Không ngạo nghễ nhắm thẳng vào Tần Ninh.
“Đối phó Thần gia các người, cũng chưa đến mức nói là ta muốn chết”.
Tần Ninh hờ hững nói.
“Kiếm Đoạn Không, một kiếm cắt thành khoảng không, uy của huyền khí cấp Thiên, ngươi hiểu sao được?”
Thần Chiến Thương lúc này không nói nhảm.
Kiếm Đoạn Không vào thời khắc này bị nắm trong tay.
Kiếm dài ba thước bảy tấc, chuôi kiếm có ánh kim nhàn nhạt, mũi kiếm hơi lộ ra vẻ dày rộng nhưng ở viền cũng mang theo ánh kiếm bén nhọn.
Trường kiếm tuôn ra, giết người vô hình.
“Kiếm Đoạn Không, chém!”
Thần Chiến Thương lúc này phẫn nộ quát một tiếng, vung kiếm ra.
Ông...
Trường kiếm có tốc độ cực nhanh, để lại một vòng tàn ảnh.
Mà ở trên thân kiếm, có một người kiêu căng đứng vững, phảng phất như ngạo nghễ thương khung.
Lúc này, khí tức mênh mông dâng trào mà ra.
Rõ ràng là một thanh trường kiếm phá không mà tới.
Lại giống như mang theo toàn bộ thiên địa.