Tần Ninh không hề nói nhảm, chỉ chém ra một kiếm.
"Tiểu Đế Kiếm".
Kiếm khí gào thét, khí long phượng quanh quẩn, trong nháy mắt đã đánh về phía Quý Trường Phong.
Quý Trường Phong hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vỗ một chưởng xuống hư không.
Rắc rắc rắc...
Nhưng một giây sau, ánh sáng tự tin trên mặt Quý Trường Phong đã biến mất không thấy.
Kiếm khí long phượng kia đã xé rách chưởng ấn của hắn ta, lại lao đến trước mặt chỉ trong nháy mắt.
"Đáng chết".
Quý Trường Phong hừ lạnh một tiếng, nắm chặt một quyền rồi tung ra.
Ầm...
Kiếm khí vẫn tồn tại như cũ, một quyền lại lập tức nứt ra.
Sắc mặt Quý Trường Phong đã hoàn toàn thay đổi.
Tần Ninh này không đúng.
"Kình Thiên Thuẫn!"
Quý Trường Phong gầm thét một tiếng, hai tay giơ lên cao nắm chặt, một tấm thuẫn bỗng nhiên xuất hiện trước người hắn ta.
Keng...
Kiếm khí lúc này trực tiếp chém vào tấm thuẫn tỏa ra ánh sáng màu xanh kia.
Cả người Quý Trường Phong thụt lùi trăm trượng, hai cánh tay loáng thoáng run rẩy.
Mà Tần Ninh vẫn đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn Quý Trường Phong.
"Không biết ngươi có thể ngăn cản được mấy kiếm!"
Quý Trường Phong hừ lạnh nói: "Không biết ngươi có thể tung ra được kiếm thức mạnh mẽ như vậy mấy lần".
"Cũng không cần ngươi quan tâm".
Tần Ninh vừa dứt lời, kiếm trong tay liền chém ra lần nữa.
Khí thế kinh khủng tiếp tục bộc phát ra.
Ầm...
Kiếm quang tỏa ra sáng chói.
"Tiểu Đế Kiếm".
Lại là một kiếm nhanh như tia chớp, uy thế như núi, trong nháy mắt chém ra.
Quý Trường Phong giơ tấm thuẫn lên, lập tức ngưng tụ từng khí Chí Tôn, rót vào bên trong thánh thuẫn trước người.
Keng!
Hai cánh tay không ngừng run rẩy, ánh sáng trên mặt vào tấm thuẫn lúc này cũng ảm đạm hẳn đi.
"Đáng chết".
Quý Trường Phong chửi nhỏ một tiếng.