Ngay cả hai vị thái thượng Giang Hoành Vĩ và Giang Khôn cũng đều bị hoảng sợ, không thể tin nổi nhìn Giang Tĩnh.
Làm sao vậy?
Giang Tĩnh bị làm sao vậy?
Giang Ngạo Tuyết chính là niềm hy vọng của Giang gia trong thế hệ này, tương lai sẽ trở thành một trong những trụ cột của Giang gia, bây giờ nếu như bởi vì chuyện tình cảm nữ nhi mà chậm trễ việc tu hành thì đây chính là tổn thất lớn lao đối với bản thân Giang Ngạo Tuyết và cũng là đối với Giang gia.
Việc Giang Hồng Nhạc làm cũng không tính là sai trái.
Để cho Giang Ngạo Tuyết giữ vững tâm tính, cảnh cáo Giang Hàm, tránh xa Giang Ngạo Tuyết một chút.
Thế nhưng…Giang Tĩnh tức giận cái gì chứ!
Lúc này, Giang Tĩnh ổn định lại cảm xúc, cũng tự cảm thấy bản thân thất lễ, ông ta lập tức nhìn về phía Giang Hồng Nhạc, chậm rãi nói: “Hồng Nhạc à…”
“Có đệ tử”, Giang Hồng Nhạc bị Giang Tĩnh quát hai lần, nhưng không dám tỏ thái độ, chỉ khom người nói.
“Ngạo Tuyết và Giang Hàm tâm đầu ý hợp, ngươi không nghe ngạn ngữ có câu, huỷ đi mười tòa miếu không phá một mối nhân duyên sao?”, Giang Tĩnh tận tình khuyên nhủ: “Nếu như Ngạo Tuyết thích Giang Hàm, mà Giang Hàm cũng có ý với Ngạo Tuyết thì ngươi nên tác thành cho hai người bọn họ, nói không chừng sau này hai người đốc thúc lẫn nhau, Ngạo Tuyết có thể đạt được thành tựu cực kỳ cao đấy!”
“Tam đệ!”
Giang Khôn thái thượng trầm giọng: “Tình hình hiện tại của Giang gia chúng ta, không phải ngươi cũng không biết, Ngạo Tuyết thân là hy vọng của gia tộc chúng ta, sao có thể bị chuyện tình cảm của nữ nhi ràng buộc?”
“Chuyện danh sách dược liệu vừa rồi chúng ta còn có thể làm theo ý ngươi, cũng không hỏi ngươi làm gì, nhưng mà chuyện này tuyệt đối không thể làm theo ý ngươi!”
Lời này vừa nói ra, Giang Hoành Vĩ thái thượng cũng nói: “Đúng vậy, chuyện của Ngạo Tuyết cứ để phụ thân của con bé là Hồng Nhạc nhọc lòng là được rồi, ngươi xen vào làm gì?”
“Ta cũng là vì tương lai của Giang gia chúng ta”.
Giang Tĩnh nghiêm túc: “Các ngươi thì biết cái gì, cái tên Giang Hàm kia chính là Tiên Hàm, là…”
Nói đến đây, lời nói của Giang Tĩnh giống như bị nghẹn ở cổ, không thể nào thốt ra.
“Là cái gì? Là con trai của Thiên Vương lão tử”, Giang Hoành Vĩ hừ một tiếng nói.
Hôm này, Giang Tĩnh rất khác thường.
Trước đây, đối với chuyện của Giang gia, ông ta dường như không chút quan tâm, bây giờ lại lần lượt xen vào.
Giang Tĩnh hừ một tiếng, cũng không mở miệng nữa.
Con trai của Thiên Vương lão tử?
Còn lợi hại hơn so với con trai của Thiên Vương lão tử!