Giờ đây, bốn người Phạm Già, Liễu Văn Ngạn, Phạm Bách, Tập Vân Bình đều đã thay nhau ra trận.
Mà Trần Nhất Mặc vẫn luôn đối đáp trôi chảy.
Bên trong võ trường, trên lôi đài, Trần Nhất Mặc lấy một địch bốn, đối đáp trôi chảy, làm cho bốn vị đan sư trong lúc nhất thời nghĩ hết nước cũng không biết nên hỏi cái gì mới được.
"Đại sư Dương Thư đúng không?" Trần Nhất Mặc nhìn về phía Dương Thư, người từ nãy đến giờ vẫn luôn không mở miệng, cười nói: "Ngươi không hỏi gì sao?"
Dương Thư giờ phút này mới bước chậm ra phía ngoài, mà bốn vị đại sư Phạm Già kia có vẻ như đã ăn mệt.
Thậm chí câu trả lời của Trần Nhất Mặc còn làm cho bọn họ nhịn không được mà trầm tư, có rất nhiều chỗ kiến thức độc đáo, khiến người khác ngạc nhiên vô cùng.
"Được thôi!"
Dương Thư nhìn về phía Trần Nhất Mặc, đã không còn chút xíu tâm lý khinh thường nào.
Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Thư nhìn Trần Nhất Mặc, một hơi hỏi liền bảy câu hỏi.
Trần Nhất Mặc nghe xong, không khỏi lắc đầu nói: "Đan sư Chí Tôn trung cửu phẩm rốt cuộc cũng chỉ đến thế mà thôi, ta đáp ngươi từng câu một!"
Lại qua một phen đối đáp trôi chảy, thần sắc của Dương Thư dần dần rung động, cả người đều mang theo cảm giác suy sút.
Có vẻ như chỉ cần liên quan tới đan dược, Trần Nhất Mặc đều sẽ hạ bút thành văn, điều này thật sự không thể tưởng tượng.
"Nếu ta nhớ không lầm, nhà họ Phạm hỏi nhà họ Cố một trăm câu, hết rồi sao?"
Trần Nhất Mặc vừa dứt lời, nhìn về phía năm người cười nói: "Nhà họ Phạm, hai mươi câu hỏi không đáp được, trừ hai mươi điểm, còn lại tám mươi!"
"Vậy tiếp theo, tới lượt ta hỏi!"
Trần Nhất Mặc thuận miệng nó: "Vừa rồi, đan sư của nhà họ Cố tổng cộng đã hỏi ba mươi chín câu, nhà họ Phạm không trả lời được chín câu, trừ chín điểm".
"Thế thì sáu mươi mốt câu kế tiếp, ta hỏi từng câu một thì mệt mỏi lắm".
Trần Nhất Mặc vung tay lên, nói: "Giấy bút!"
Đại sư Lý Kỳ lúc này vội vàng đưa ra giấy và bút mực.
Trần Nhất Mặc vung tay, bắt đầu viết.