Tần Ninh lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bàn tay vung lên, hai mươi tám viên thánh thạch lóe lên ánh sáng trắng, hàm chứa từng tia sức mạnh tinh thuần.
“Thánh lực?”
Tuyết Kiêu Dung không khỏi giật mình nói: “Vậy mà lại có người lấy thánh thạch làm sức mạnh thúc giục con rối”.
“Thủ đoạn của Thánh Nhân”.
Vạn Tử Vận thở dài nói.
Tần Ninh cười một tiếng, giơ ra tám viên thánh thạch.
“Hai người mỗi người bốn viên đem về cho Nhất Vương và Tuyết Thiên Vương nhìn, tránh về sau bọn họ nói ta không có suy nghĩ”.
“Bốn viên đủ cho bọn họ nghiên cứu lâu rồi, có điều xác suất lớn là không nghiên cứu ra cái gì”.
Mỗi người thu hồi bốn viên thánh thạch, trong lòng hai người kích động không dứt.
Có thánh thạch ẩn chứa thánh lực.
Nhất Vương cũng tốt, Tuyết Thiên Vương cũng được, có thể tiến thêm một bước hay không?
Chuyện này ai nói mới chuẩn?
Tần Ninh nhìn thấy biểu cảm của hai người cũng không nói nhiều.
Cho tám viên không phải hắn keo kiệt, mà là... cho nhiều đúng là lãng phí.
Muốn dựa vào quan sát thánh lực bên trong thánh thạch để theo dõi con đường tấn thăng của Vương Giả lên Thiên Nhân thì khó như lên trời.
Hoặc là nói gần như không thể! Thành thánh! Há lại đơn giản như vậy.
“Xem ra chỗ này vẫn khá thú vị!”
Tần Ninh toét miệng cười một tiếng, nói: “Ngưng tụ thánh thạch, miễn phí đó!”
Lời vừa dứt, Tần Ninh không nói thêm nữa, hắn phi thân đi sâu vào.
Vạn Tử Vận lúc này không nghĩ nhiều liền lập tức đuổi theo.
Coi như ông ta đã phát hiện ra.
Đi theo Tần Ninh có thịt ăn! Những ngày qua ở hải đảo Thiên Ngoại lấy được những dược liệu kia, tinh thạch cùng với sự phát hiện của Tần Ninh, có được rồi thì so sánh làm gì?
Bắp đùi này phải ôm cho chắc! Tuyết Kiêu Dung cũng lộ vẻ xúc động đi theo.
Tề Xung bị giết.
Nơi đây không biết kẻ nào có thể là gian tế của Thiên Đế các.
Đi theo Tần Ninh mới có cảm giác an toàn.
Hơn nữa ta nàng cũng không thể lùi bước.
Bây giờ hai vị Tuyết Vương sứ Nguyên Mậu và Giản Dung Tòng của Thính Tuyết Sơn trang có thể vẫn ở đây.
Chuyện này phải nói cho hai người.
Nơi đi ngoại trừ người của mình, những người khác không thể tin.
Không, thậm chí người mình cũng không thể tin!
Tứ đại Tuyết Vương sứ Liễu Tử Kiêu, Nguyên Mậu, Giản Dung Tòng và Tề Xung.
Trong đó Liễu Tử Kiêu và Nguyên Mậu chính là cảnh giới Bán Vương, Giản Dung Tòng và Tề Xung là Thiên Nhân thất bộ.
Lần này Liễu Tử Kiêu không đến.
Tuyết Vương sứ Nguyên Mậu và Tuyết Vương sứ Giản Dung Tòng có thể tin được không?
Trong lòng Tuyết Kiêu Dung lạnh lẽo chưa từng có.
Tần Ninh phóng tới chỗ sâu.
Người còn thừa lại của Vạn Thiên các cũng lần lượt đuổi theo.
Dọc đường, dãy núi rừng rậm cũng không khác biệt so với đất của đại lục Vạn Thiên.
Hơn nữa mọi người lại đụng phải một đám Thánh Khôi liền thuận tay giải quyết.
Lúc này ở vùng đất trung tâm đại lục thứ mười.
Trong một khu rừng đá loạn.
Mấy chục thân ảnh lẳng lặng ẩn núp nhìn bốn phía.
Mà trong đó mấy chục người vây quanh hai thân ảnh.
Một người ngồi xổm nhìn đá đầy trên mặt đất liền cau mày.
Một người khác đứng bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh.
Hai người này chính là hai vị phó các chủ Thiên Đế các.
Võ Ly Thiên! Ứng Tường! Lúc này Võ Ly Thiên cau mày nói: “Chuyện có chút không đúng”.