"Trần Nhất Mặc, hôm nay, hoặc là ngươi giao Cửu Nguyên Đan Điển ra, hoặc là bọn ta chết!"
Nghe thấy câu này, Trần Nhất Mặc thở dài, nhẹ nhàng giơ tay lên. Chín người kia lập tức căng thẳng như thể sắp phải đối mặt với kẻ thù đáng gờm.
"Hà tất phải vậy chứ... Hầy..."
Hắn ta thở dài, đột nhiên xoay người, co giò chạy.
Vù...
Bóng dáng Trần Nhất Mặc như thanh kiếm sắc nhọn phá vỡ hư không, hóa thành cái bóng bay về hướng ngược lại rồi mất tăm.
Chạy... chạy rồi?
Tần Ninh: ???
Nguyên Hổ: ???
Tám người còn lại: ???
Ba con chó Đại Hoảng cũng nháo nhào ngã xuống đất như đã chết,
Bấy giờ Nguyên Hổ mới hoàn hồn, nói lớn: "Còn ngây ra đó làm gì, đuổi theo!"
Soạt soạt soạt...
Chín bóng người lao đi thật nhanh.
Lúc này Tần Ninh vẫn còn bần thần nằm dưới đất.
Tên ôn con kia!
Chạy cái gì mà chạy?
Đánh đi chứ! Giết bọn chúng đi chứ!
Tần Ninh loay hoay muốn đứng dậy nhưng người hắn như bị nghiền nát vậy, cơn đau quá lớn khiến hắn suýt thì ngất xỉu.
"Cửu Anh! Đưa ta đi xem!"
"Rõ!"
Cửu Anh bất chợt xuất hiện, phóng dài ra trăm trượng rồi chở Tần Ninh, chuẩn bị rời khỏi đây.
Giữa lúc đó, ba con chó mực to đùng nằm yên trên mặt đất chậm rãi bò dậy, xúm lại gần hắn.
Tần Ninh cạn lời nhìn ba con chó đen thui.
Tồn Thiên Tỉ!
Chí bảo nhà họ Nguyên!
Tần Ninh biết rằng Tồn Thiên Tỉ chỉ cần rơi vào tay võ giả Cực Cảnh thôi là đã có thể bùng nổ ra uy lực đáng sợ rồi, huống gì là được một cường giả đế giả Cực Cảnh hùng mạnh sử dụng.
Hắn cứ ngỡ ba con chó Đại Hoàng này đã chết rồi chứ.
Hóa ra ba tên này giả chết à?
Lông trên thân ba con chó mực to rung rung, bộ lông đen rụng đi, mọc ra một bộ lông vàng mới, hơn nữa cơ thể cao trăm trượng dần hóa thành một con chó vườn nông thôn nửa thước.
Ba con chó Đại Hoàng nhảy thẳng lên cơ thể khổng lồ của Cửu Anh không chút khách sáo, chúng hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, trông vô cùng tò mò.
"Các ngươi... giả chết à?"