Đôi mắt hắn ta thì như vực thẳm ngàn trượng, vừa tĩnh mịch vừa đáng sợ.
Giây phút ấy, dường như tất cả mọi người đều cảm nhận được khí thế khủng khiếp phát ra từ người thanh niên kia.
"Chương Vân Kinh, tên này là Trần Nhất Mặc thật sao?"
Người thanh niên vừa xuất hiện đã nhìn thẳng vào mắt Trần Nhất Mặc, không ngó ngàng gì tới Tần Ninh.
Chương Vân Kinh lập tức trả lời: "Hắn không phủ nhận".
"Ồ?"
Thanh niên từ tốn cất lời: "Ngươi là Trần Nhất Mặc thật à?"
Hắn ta nhìn Trần Nhất Mặc bằng ánh mắt dò xét.
Vì sao Trần đại sư Trần Nhất Mặc, đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế nổi như cồn nay lại ra bộ dạng này?
Thanh niên bật cười: "Theo như ta được biết thì khi sư tôn của mình mất tích, Trần đại sư đã là thiên kiêu với cảnh giới Cực Cảnh rồi. Đã bốn vạn năm trôi qua, không chừng hắn đã vượt qua Cực Cảnh, chứ còn tên này thì trông chả giống chút nào..."
Nghe vậy, Trần Nhất Mặc cũng ngước mắt nhìn tên thanh niên, khịt mũi khinh thường: "Người của nhà họ Chu? Nhà họ Chu vẫn chưa diệt vong à?"
Hắn ta nhướng mày.
Lúc này, tên thanh niên nhìn sang Tần Ninh, từ tốn hỏi: "Còn ngươi là tên nào nữa?"
Tần Ninh liếc mắt nhìn hắn ta, không nói năng gì.
"Không muốn nói à?"
Tên thanh niên phì cười: "Chẳng sao, có vẻ chỉ là một tên tay sai của Trần Nhất Mặc không hơn không kém thôi. Còn việc hắn có phải Trần Nhất Mặc hay không thì đánh gãy tay chân rồi bắt về là biết".
Vừa dứt lời, thanh niên bỗng cảm nhận được có một đôi mắt sắc lạnh quét về phía mình.
Ánh nhìn sắc bén ấy đến từ Trần Nhất Mặc.
Hắn ta tỏ ra bực bội: "Nhà họ Chu và nhà họ Nguyên đúng là cùng một giuộc với nhau".
Chính vì nhà họ Nguyên mà hắn ta đã mất đi một cánh tay của mình, nay người của nhà họ Chu ló mặt ra, vừa mở mồm đã đòi đánh gãy tay chân hắn ta, đúng là hống hách mà.
"Không phục à?"
Người thanh niên nói ngay: "Không phục thì làm gì nhau. Thượng Nguyên Thiên Vực ngày nay không còn là Thượng Nguyên Thiên Vực cho sư tôn ngươi hô mưa gọi gió như năm đó đâu. Cho dù sư tôn ngươi còn sống đi nữa thì cũng không dám muốn gì làm nấy".
"Công tử Chu Trạch!"
Đúng lúc này, Chương Vân Kinh lên tiếng: "Thực lực của tên Tần Ninh này không đơn giản đâu, xin công tử hãy cẩn thận".
Chu Trạch lại chỉ cười cợt: "Ta cũng vừa nhận ra chỗ mờ ám rồi. Chỗ dựa của hắn chỉ là ba quyển sách đặc biệt đó thôi, chả là cái thá gì hết".