Tần Ninh ngoài miệng nói như vậy, chứ trong lòng thầm oán: Ta không những không biết, mà ta còn đang tìm hắn đây này.
Tần Ninh mệt lòng.
Cả cuộc đời hắn từ khi sinh ra đến bây giờ quả thật có thể viết được một cuốn truyện ký nữa là!
"Lừa đảo!"
Giờ phút này Dược Thập lại chỉ thẳng vào Tần Ninh, quát: "Ngươi là tên lừa đảo, đều là lừa đảo, đàn ông không một ai tốt cả".
Bốp... Dược Thập vừa nói xong liền vung gậy gỗ lên đập Hác Kỉ Suất.
Một tiếng bốp vang lên, trên trán Hác Kỉ Suất xuất hiện một cục u sưng vù, hắn ta mím môi bật khóc, trong lòng vô cùng oan ức.
Quá khó khăn! Thật là quá khó khăn mà!
"Ta không tin ngươi".
Dược Thập khẽ nói: "Hắn ta đã chịu đưa Cửu Nguyên Đan Điển cho ngươi xem đương nhiên là cực kỳ coi trọng ngươi, ngươi mới chỉ là cảnh giới Đại Chí Tôn, chắc chắn hắn ta sẽ còn đến tìm ngươi nữa, nhất định sẽ đến tìm ngươi".
"Không gặp ta đúng không?"
"Từ hôm nay ta sẽ đi cùng với các ngươi, ta cũng không tin hắn ta không xuất hiện".
Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đây là chuyện gì vậy?
Tần Ninh lại cười nói: "Cứ tùy tiện".
Chỉ là Tần Ninh cũng không thể nào hiểu được người phụ nữ trước mắt.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Nợ phong lưu của Trần Nhất Mặc?
Thế nhưng ở trong mắt hắn, Trần Nhất Mặc cũng không phải loại người này.
Trần Nhất Mặc là một người... một người rất đặc biệt.
Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, hình như đám đồ đệ của hắn phần lớn đều là những người có chút đặc biệt.
"Tìm cho ta một nơi để ở".
Dược Thập trực tiếp mở miệng nói.