Trên thuyền, Tần Ninh nhìn về phía Tiểu Nhan rồi quay sang nhìn thi thể của cô gái nọ, lại nhìn đống tiên thạch lơ lửng trước mặt mình với vẻ mặt bình tĩnh.
Thú vị thật.
Xem ra, sau khi đến Thượng Tam Thiên, hắn vẫn còn bị người ta xem thường lắm! Tần Ninh không nhận tiên thạch mà ôm Tiểu Nhan vào lòng, bước từng bước, đứng trên mặt hồ, sau đó đi tới trước thuyền hoa.
Lúc này, trong thuyền hoa cũng đã biết có hai hoa khôi đã chết, tú bà dẫn người tới nơi, nhưng chỉ cần Hoa Thái Nguyên bộc lộ thân phận của hắn ta là tú bà cười giả lả ngay, không dám chất vấn câu nào.
Có ai trong thành Bách Hoa chọc nhà họ Hoa nổi đâu chứ?
Sau khi giải quyết với người của thuyền hoa, Hoa Thái Nguyên quay lại, thấy Hoa Vân Phi đang nhìn người thanh niên áo trắng không chớp mắt.
Chính xác hơn là nhìn cô bé trong lòng người thanh niên áo trắng.
Hoa Thái Nguyên hiểu ý ngay! Trong tình huống bình thường, Hoa Vân Phi là người bình thường, nhưng hễ dính tới phụ nữ là biến thành một tên súc sinh hàng thật giá thật.
Có điều, Hoa Thái Nguyên thừa hiểu mình còn phải dựa vào Hoa Vân Phi, có chỗ đứng vững chắc trong nhà họ Hoa để sau này làm tộc trưởng của gia tộc, thế nên hắn ta nghe theo lời Hoa Vân Phi răm rắp.
"Vị công tử này!"
Hoa Thái Nguyên nhìn Tần Ninh ở phía dưới, cười tươi rói: "Tại hạ là Hoa Thái Nguyên của nhà họ Hoa. Thật ngại quá, đây là một ngàn viên tiên thạch, mong công tử hãy vui vẻ nhận!"
Hoa Thái Nguyên tưởng Tần Ninh không nhận tiên thạch của Hoa Vân Phi là vì muốn nhiều hơn nữa.
Tần Ninh nhìn ngàn viên tiên thạch kia với nét mặt bình tĩnh, không nói không rằng.
Hoa Thái Nguyên cũng không thèm để ý, nói tiếp: "Thứ nhất là muốn xin lỗi công tử, thứ hai là... nha đầu bên cạnh công tử, không biết công tử có thể buông bỏ thứ ngươi thích và bán cho bọn ta không?"
Nghe thấy câu này, Tần Ninh hiểu ra ngay.
"Không muốn bán!"
Ba chữ đơn giản nhưng lại khiến Hoa Thái Nguyên vô cùng sửng sốt.
Tiểu tử này không biết nhà họ Hoa à?
Hoa Thái Nguyên tiếp tục mỉm cười thuyết phục: "Công tử, ngươi có biết ý nghĩa của một ngàn viên tiên thạch là thế nào không?"
"Tiên thạch âu cũng chỉ là đá thôi mà, sao có thể sánh ngang với con người?"
Tần Ninh hờ hững nói: "Ta đã nói là ta không muốn bán!"
"Hơn nữa...", Tần Ninh nhìn mấy người kia, hờ hững nói: "Ta đang ngắm cảnh trên hồ thì các ngươi quăng thi thể lên thuyền của ta, đến một câu xin lỗi đàng hoàng cũng không có, còn đòi mua nha hoàn của ta, các ngươi làm thế mà được à?"
Ai nấy đều phá lên cười khi nghe thấy câu nói của Tần Ninh.
Hóa ra là hắn muốn sĩ diện! Một đệ tử Hoa Cái Thánh Địa bên cạnh Hoa Vân Phi giễu cợt nói: "Xem ra là một kẻ ngu ngốc đã vô tri còn đòi người ta nể mặt mình rồi!"
"Vân Phi huynh, ngươi cứ ngồi lại uống rượu đi, ta sẽ mang nha đầu này về cho ngươi!"