Dương Đỉnh Vân nhìn thấy Tần Ninh trực tiếp xông ra thì thầm nói không tốt, cũng lập tức theo sau, ba người Cố Kiếm Sơn, Thạch Sùng, Đường Vạn Lý cũng thi nhau lao ra.
Mộ Yên Vân kia đối mặt với Tần Ninh, sát khí ngút trời, không quan tâm đến bất kỳ người nào khác, chỉ lao về phía Tần Ninh trùng sát.
"Ả điên".
Tần Ninh hét lên một câu, chém ra một đao một kiếm, đều sử dụng thiên nguyên thuật.
Cảnh giới nhị biến chống lại cảnh giới tứ biến.
"Cửu Nguyên Đan Điển!"
"Cửu Tự Sát Quyết!"
Giờ phút này, hai tay Tần Ninh nắm đao kiếm, chín quyển Đan Điển ngưng tụ ra bên ngoài cơ thể.
"Cửu Tự quyết!"
Ngoài Vấn Tự quyết, Hành Tự quyết, Đạt Tự quyết thì còn có Cửu Tự quyết!
Chín chữ Vấn, Cầu, Tác, Hành, Tri, Tư, Minh, Tâm, Đạt tỏa ánh sáng rực rỡ, hợp lại một chỗ, hóa thành một chữ Cửu.
Chữ Cửu trăm trượng, ánh sáng hợp nhất, thần thánh lại mênh mông.
"Chấn!"
Hắn hét lên một câu, chữ Cửu liền lao thẳng về hướng Mộ Yên Vân.
Vẻ mặt Mộ Yên Vân lạnh lùng, hai tay nắm chặt, trong nháy mắt xung quanh cơ thể đã tụ tập từng sức gió kinh khủng, cuồng phong gào thét, mặt đất chấn động cuồn cuộn.
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, toàn bộ hòn đá trên mặt đất đều bay lên không, ngưng tụ ra một người đá khổng lồ ngàn trượng, vung vẩy hai tay trực tiếp nện xuống.
Ầm...
Chỉ trong phút chốc mà trời long đất lở, đất rung núi chuyển.
Những tiếng nổ không ngừng vang lên, âm thanh đất rung núi chuyển truyền ra.
Chữ Cửu trăm trượng kia đánh nát hai tay của người đá khổng lồ ngàn trượng, sau đó tấn công vào đầu người khổng lồ.
Những tiếng ầm ầm vang lên, từng viên đá vụn bay ra tứ tung.
Mộ Yên Vân thấy cảnh này, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Mà lúc này, chữ Cửu đã xông tới trước người, Mộ Yên Vân đẩy hai tay ra, ngưng tụ ra từng vách đá trước người ngăn cản được chữ Cửu, cho đến khi chữ đó biến mất.
Giờ phút này, hai người giằng co, sát khí ngưng tụ.