Tần Ninh nhìn về phía hộp gỗ mà ngẩn người.
“Thế nào? Không mở được?”
Vẻ mặt Cơ Thi Dao đầy đắc ý.
“Nương nó!”
Giờ phút này, Tần Ninh không nhịn được mà mắng một câu.
Lúc này, khuôn mặt tươi cười của Cơ Thi Dao thay đổi, hừ một tiếng rồi nói: “Mở không được thì mở không được, mắng chửi người khác như vậy làm gì?’
Tần Ninh suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi.
“Tên khốn Trần Nhất Mặc”.
“Ngươi còn dám mắng sư tôn ta!”, Cơ Thi Dao lập tức không vui.
Tần Ninh nhìn thoáng qua Cơ Thi Dao, hừ một tiếng rồi nói: “Mắng hắn ta là còn nhẹ, nếu như hắn ta ở trước mặt ta, ta còn có thể đánh hắn ta!”
“Vật này là Nhân Linh Phương!”
Nhân Linh Phương?
Là cái gì?
Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao đều không hiểu.
Tần Ninh nói tiếp: “Nếu ta đoán không nhầm thì trong tay ngươi hẳn là Địa Linh Phương, còn trong tay đại sư huynh Dịch Hàn Ngọc của các ngươi chính là Thiên Linh Phương!”
“Thiên Địa Nhân, ba Linh Phương đều không phải là bảo vật gì, mà là thứ năm đó ta tiêu tốn tâm huyết cả nửa đời người để tạo ra”.
“Trong này ẩn chứa hàng ngàn hàng vạn tiểu trận, cho dù không phải là trận pháp sư cũng có thể giải được, năm đó, ta tạo ra vật này là muốn rèn luyện tâm trí cho sư tôn các ngươi”.
“Luyện đan sư chú trọng nhất chính là cái gì? Là tâm cảnh!”
“Vững vàng được, chịu đựng được, nhẫn nại được, kìm nén được”.
“Vật ấy chính là Thiên Linh Phương, Địa Linh Phương, Nhân Linh Phương ta tạo ra để rèn luyện sư tôn các ngươi, nếu như có thể kiên nhẫn trong thời gian dài, phá giải được vật này thì tâm cảnh sẽ tăng lên một tầm cao mới, đối với việc thăng cấp lên cực đan sư của các ngươi sau này, sẽ có hiệu quả lớn!”
Cực đan sư?
Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao đều sửng sốt.
Điều này bọn họ biết một chút, năm đó đã từng nghe sư tôn nói qua.
Cửu cảnh Chí Tôn, gồm có cửu phẩm đan sư.