Ba búa rìu, ba đại cảnh giới Địa Vị sơ kỳ không địch lại nổi.
Thấy cảnh đó, Tần Ninh cũng nhíu mày.
“Ta bảo ngươi giết người, không phải bảo ngươi làm màu, còn làm màu nữa thì ta lột da ngươi!”
Tần Ninh nói xong.
Thạch Cảm Đương giật mình một cái.
Tần Ninh hừ một tiếng, lười nói thêm.
Thằng nhãi này, cảnh giới Địa Vị hậu kỳ đỉnh phong, lúc nào cũng có thể đến cảnh giới Thiên Vị.
Ba cảnh giới Địa Vị sơ kỳ mà thôi, một búa chém chết, cực kỳ đơn giản.
Mà cứ chém xuống liên tục nhưng lại không giết được ai cả.
Chính là cố ý khoe khoang bản thân ở đây.
Bị Tần Ninh mắng, Thạch Cảm Đương nhìn ba người.
“Lăn xuống phía dưới!”
Hắn ta rít lên một tiếng, trong giây lát đó giống như sư hống hổ gầm vậy.
Sóng công kích mạnh mẽ trực tiếp làm ba người kinh sợ.
Rầm rầm rầm...
Tức thì, ba bóng người, ầm ầm rơi xuống.
Toàn thân trên dưới, quần áo rách tả tơi, thất khiếu chảy máu.
Ba bóng người, hai đầu gối cắm thẳng xuống đất, quỳ trước đại điện Thanh Vân.
Toàn bộ xương bánh chè hai chân đều bị vỡ nát.
Trong nháy mắt, toàn bộ Thanh Vân tông lặng im như tờ.
“Ha ha ha...”
Thạch Cảm Đương lúc này phi thân xuống, ha ha cười nói: “Sư tôn, kế tiếp, giết ai đây? Ông ta, hay là ông ta?”
Thạch Cảm Đương chỉ về Hạ Phương Ki cùng Cổ Lãm Đông.
Trong nháy mắt, hai người xanh cả mặt, mồ hôi chảy không ngớt.
Hai người bọn họ chẳng qua mới đạt cảnh giới Nhân Vị trung kỳ.
Sao có thể làm đối thủ của Thạch Cảm Đương?
Tần Ninh liếc nhìn Thạch Cảm Đương: “Câm miệng”.
“Vâng!”
Thạch Cảm Đương hậm hực lui về sau.
Tần Ninh nhìn ba người, khuôn mặt sắc lạnh nhạt.
“Hạ Phương Ki!”
Đột nhiên, Tần Ninh nhìn Hạ Phương Ki, từ từ nói: “Mời lão tổ tông nhà ngươi ra đi, cứ trốn mãi không thấy khó chịu à?”
Hạ Phương Ki thân thể run lên.
Lúc này, một tiếng xé gió vang ra, một bóng người chạy về phía chân trời.
Thạch Cảm Đương thấy một màn này, không cần Tần Ninh phân phó, trực tiếp ném ra búa rìu, đuổi theo.
Viu...
Chỉ là, hai tiếng xé gió vang lên.
Búa rìu đã bị một thanh trường kiếm đón đỡ, mắt thấy một bóng người đã chạy như bay ra ngoài mười ngàn thước.
Thạch Cảm Đương liền đỏ bừng mặt.
Mẹ nó!
Xấu hổ!
Không đuổi được!
Tần Ninh liếc Thạch Cảm Đương, không nói gì.
Cốc Tân Nguyệt lúc này bước tới, ngón tay chỉ ra.
Ông..
Một vệt sáng, trực tiếp xuyên thấu mười ngàn thước bên ngoài.
Phù một tiếng, kèm theo một tiếng rên trầm thấp.
Thạch Cảm Đương nhìn thấy cảnh này, tức thì bay đi.
Phía xa vang lên thanh âm đấm đá.
Không bao lâu sau, Thạch Cảm Đương trở về.
Trên tay còn kéo theo một người.
“Lão tổ tông...”
Thấy người đó, Hạ Phương Ki sắc mặt hoàn toàn suy sụp.