Thạch Cảm Đương đảo mắt nhìn về phía hai người Lãng Thiên Thánh và Huyết Hủ Sinh.
“Còn muốn chạy sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ lén lút của hai người, Thạch Cảm Đương quát lên: “Chạy được sao?”
Lúc này, khuôn mặt của hai người Lãng Thiên Thánh và Huyết Hủ Sinh biến sắc.
Bị phát hiện rồi!
Nhưng bây giờ Tần Ninh đã bị thương nặng, không còn sức lực chiến đấu tiếp nữa.
Thạch Cảm Đương cùng lắm chỉ là huyền cảnh Tạo Hoá nhị đoạn, cảnh giới tương đương với bọn họ, bây giờ còn không chạy thì lúc nào mới chạy nữa?
“Đi!”
Hai người tăng tốc, chạy như bay, nhanh như chớp bay ra phía ngoài cách xa ngàn mét.
“Chết tiệt!”
Thạch Cảm Đương sải bước đuổi theo.
Bùm...
Bùm...
Chỉ trong chốc lát, hai tiếng nổ tung bỗng vang lên vào lúc này.
Ngay lập tức, hai thân ảnh ở trên không trung nổ thành sương máu, trực tiếp bỏ mạng.
“Hả?”
Thạch Cảm Đương sững sờ.
Có người ra tay giết chết hai người kia.
Là ai?
Tần Ninh lúc này được Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đỡ đứng dậy, hơi nheo mắt nhìn về phía trước.
Mấy tên kia rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa rồi!
Thạch Cảm Đương không dám khinh suất, nắm chặt búa Khai Linh và rìu Trảm Thần trong tay, vội vàng lui đến bên cạnh Tần Ninh.
“Sư tôn...”
“Ừm!”
Tần Ninh gật đầu.
Mà giờ phút này, giữa không trung vang lên từng tiếng xé gió.
Hơn mười thân ảnh lần lượt bay đến, bao vậy bốn người nhóm Tần Ninh.
“Ha ha... Tần Ninh công tử, hai cái tên không biết sống chết ấy muốn chạy trốn, bọn ta liền giúp Tần Ninh công tử giải quyết rồi!”
Một tiếng cười trầm thấp vang lên vào lúc này.
Quần áo đen, áo bào đen, đội mạng che mặt đen, phía trên áo bào màu đen có thêu một đám mây màu vàng kim nhàn nhạt.
“Thiên Đế các!”
Thạch Cảm Đương gần như hét lên.
“Một nhóm quy tôn tử (*) còn dám xuất hiện”.
(*) quy tôn tử: một câu chửi, nặng hơn Vương bát – rùa rụt cổ, vì vương bát là chỉ con rùa, quy tôn tử là cháu con rùa – địa vị còn thấp hơn.