“Nếu không có Ma tộc xuất thủ thì năm người các ngươi đã thành cái xác từ lâu rồi!”
Nghe vậy, sắc mặt Mặc Vân Diễn tái xanh.
“Tần Ninh!”
Lúc này, Mặc Vân Diễn lười nói nhiều: “Mau mở tế đàn Vong Giả ra đi! Chúng ta đã cho ngươi hai người ngươi muốn, giờ đến lượt ngươi thực hiện lời hứa rồi”.
Nghe vậy, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ nhìn Tần Ninh.
“Sư... tông chủ...”
Hạo Thiên chắp tay nói: “Người đã thỏa hiệp gì với chúng vậy ạ?”
Dịch Bình Xuyên đáp lời: “Tổ sư cũng bị bắt, tông chủ đành đồng ý mở tế đàn Vong Giả ra thì năm phương truyền thừa mới chịu thả sư huynh và Y sư tỷ ra!”
“Bọn chúng nói láo!”
Hạo Thiên lúc này giận dữ không thôi, khẽ nói: “Sư phụ không hề bị chúng bắt, bằng khả năng của chúng thì sao bắt nổi sư phụ, là Ma tộc đã bắt sư phụ!”
Nghe vậy, đám Mặc Vân Diễn, Thiên Chấn Thương, Kính Trung Vũ, Nguyệt Hàn Ảnh, Đoạn Sơn Hà và Linh Vũ Lương đều biến đổi sắc mặt.
“Ta biết!”
Tần Ninh lại thì thầm: “Không biết Hiến Chi đã đi đâu, nhưng hai người các ngươi ở trong tay chúng, ta không thể nào mặc kệ được”.
Lúc này, Tần Ninh nhìn đám người Mặc Vân Diễn, Linh Vũ Lương, cất giọng nói: “Các ngươi đưa cho ta những người sắp chết, năm phương truyền thừa các ngươi giảo hoạt thật đấy”.
“Ta đã cứu được người”.
“Vậy ta cũng muốn hỏi xem Ôn Hiến Chi đang ở đâu!”
Nghe vậy, mấy người đều tái mặt.
Tần Ninh muốn nuốt lời?
Sau đó, Tần Ninh lại nói: “Hạo Thiên và Y Linh Chỉ là do ta cứu. Còn Ôn Hiến Chi... các ngươi không có khả năng biết nó đang ở đâu đúng không? Nếu đã vậy thì ta việc gì phải thương lượng với các ngươi? Giết các ngươi, tìm Ma tộc, nói chuyện với chúng chẳng phải tốt hơn hay sao!”
“Nếu Ôn Hiến Chi đã chết, ta diệt Ma tộc”.
“Nếu nó chưa chết, ta bàn điều kiện với Ma tộc là xong”.
“Vậy giữ lại các ngươi... có ích gì chứ?”
Tần Ninh đúng là biết Ôn Hiến Chi không có khả năng nằm trong tay bọn người này.
Năm phương truyền thừa mạnh không?
Mạnh chứ!
Nhưng trước mắt, cấp bậc cao nhất cũng chỉ có Thánh Vương cửu hiền.