Thạch Cảm Đương không nhịn được xổ ra một câu thô tục.
Năm đó bốn người bọn họ ở dưới mặt đất hấp thu dịch sinh mệnh bản nguyên, dịch sinh mệnh bản nguyên thần kỳ kia không ngừng bù đắp lực sinh mệnh của bốn người.
Thậm chí Thạch Cảm Đương bởi vì nuốt quá nhiều nên trên người còn mọc ra cành cây.
Thế nhưng bây giờ, Tần Ninh cũng cắn nuốt rất nhiều để bù đắp vào lực sinh mệnh thiếu thốn của mình, lại ẩn giấu nhiều như vậy.
Từng dịch sinh mệnh bản nguyên gần như hóa thành một dòng sông, lơ lửng bên trên cột băng.
Hai tay Tần Ninh không ngừng bấm niệm pháp quyết, tuy cơ thể đang đứng yên tại chỗ, thế nhưng là hồn phách lại thoát ra khỏi cơ thể, chui vào bên trong cột băng.
Giờ phút này, hồn phách của Tần Ninh tràn vào bên trong cột băng, vào trong cơ thể của Thần Tinh Dịch đang bị đóng băng.
Ầm... Những tiếng vang trầm thấp vang lên.
Một giây sau, Tần Ninh chỉ cảm thấy mình đang ở giữa một vùng trời đất nhợt nhạt.
Đây là biển hồn phách của Thần Tinh Dịch.
Mà ở sâu trong biển hồn phách, bản thể hồn phách của Thần Tinh Dịch bị đông thành cột băng đứng vững ở nơi đó.
Tần Ninh cũng không sốt ruột, đi đến phía trước hồn phách của Thần Tinh Dịch, nhìn thể hồn phách của hắn ta.
"Trúng thuật...", Tần Ninh nhìn đôi mắt tan rã của thể hồn phách, khẽ giật mình.
Năm đó lịch kiếp chín đời, đời thứ chín của hắn ở Thượng Tam Thiên chuyên tu luyện Hồn Thuật.
"Huyễn Cảnh Hồn Thuật...", Tần Ninh nhíu mày lại, nhảy lên thể hồn phách, biến mất bên trong đôi mắt của Thần Tinh Dịch.
Mà ngay sau đó, Tần Ninh nhìn thấy mình đang ở giữa một vùng trời đất mênh mông, bốn phía lờ mờ, trên trời chỉ có một vầng trăng máu.
"A Tị Địa Ngục...", Tần Ninh nắm bàn tay lại, trời đất mờ tối bốn phía dần dần đổ sụp.
Ánh sáng phun trào, từng luồng khí tức bắn ra.
Đây cũng không phải là A Tị Địa Ngục thật sự, mà là khung cảnh khi người ngoài sử dụng huyễn thuật ở trong đầu Thần Tinh Dịch.
Tần Ninh đi lại trong huyễn thuật này, cảnh tượng A Tị Địa Ngục xung quanh dần dần sụp đổ.
"Huyễn thuật như thế này... đúng là rất có tác dụng với Thần Tinh Dịch, thế nhưng đối với ta... vẫn không đủ...", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Là ai lại sử dụng huyễn thuật với Thần Tinh Dịch...", "A Tị Địa Ngục... Xem ra lại phải đi một chuyến".
Khi bóng người Tần Ninh đi trong toàn bộ ảo cảnh rộng lớn một lần, thể hồn phách bị đóng băng của Thần Tinh Dịch lúc này mơ hồ bắt đầu động đậy.
Một giây sau, Tần Ninh lao vùn vụt ra, tiếp theo rời khỏi cơ thể của Thần Tinh Dịch, trở lại trong cơ thể mình.
Dịch sinh mệnh bản nguyên kia tràn mạnh vào trong cơ thể của Thần Tinh Dịch như một dòng sông, tưới tiêu khắp thân thể của hắn ta.
Những tiếng nước chảy róc rách vang lên bên tai không dứt.
Rắc rắc rắc... Lớp băng bao trùm ở bên ngoài cơ thể Thần Tinh Dịch dần dần vỡ vụn ra.