"Đại sư huynh...", Lý Nhàn Ngư nhìn Dương Thanh Vân với vẻ mặt xin giúp đỡ.
Dương Thanh Vân nhíu mày, cười nói: "Tiểu sư đệ, Huyết Hâm Nhi này nhìn như đơn thuần, nói không chừng là ngụy trang thì sao? Ngươi phải cẩn thận trông giữ, nếu không để cô ta chạy mất, sư phụ nhất định sẽ trách phạt ngươi".
Trách phạt?
Tần Ninh sẽ không trách phạt đâu!
Tuy Tần Ninh thương yêu đại sư huynh nhất, thế những đệ tử khác cũng đều là thịt trong lòng sư phụ.
Cũng không phải Lý Nhàn Ngư sợ trách phạt.
Nếu Huyết Hâm Nhi là ngụy trang thật, cô ta mà chạy mất, đúng là hắn sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn sư phụ.
Dù sao...
Cả cuộc đời của sư phụ, sự căm hận với dị tộc có thể nói là cực kỳ mãnh liệt.
Gặp phải dị tộc, có thể diệt tộc thì tuyệt đối sẽ không chỉ giết một nửa!
"Đại sư huynh, tẩu tử vẫn luôn không ở đây, một mình ngươi rất cô đơn, hay là ngươi đi chăm nom cô ta đi!"
Nghe nói như thế, Dương Thanh Vân ngẩn người, nói: "Cút".
Vừa dứt lời, Dương Thanh Vân quay người rời đi.
Hắn ta còn phải dung hợp thương Ách Nguyên nữa.
Thương này chính là Siêu Huyền tiên khí, không chừng tiến vào đảo Tử Huyên Hoa sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Kẻ địch ở biển Nam Thiên.
Kẻ địch là dị tộc.
Đều phải phòng bị.
Hai vạn năm qua hắn ta không ngừng khổ tu là vì cái gì?
Không phải là vào lúc sư phụ cần, có thể trợ giúp sư phụ sao?
Nhìn thấy mấy người lần lượt rời đi.
Huyết Hâm Nhi càng thân mật dán lên người Lý Nhàn Ngư, chân thành nói: "Mùi trên người ngươi thật là thơm!"
Nghe nói như vậy, Lý Nhàn Ngư đột nhiên trừng lớn hai mắt, tiếp theo không thể tưởng tượng nổi nhìn Huyết Hâm Nhi.
"Sư phụ!"
Lý Nhàn Ngư vội vàng đuổi kịp Tần Ninh, hô: "Con không muốn chăm nom cô ta đâu!"
Người phụ nữ này!
Muốn ăn hắn ta!
Chuyện này quá đáng sợ!
Cuối cùng, vẫn là Lý Nhàn Ngư chăm sóc Huyết Hâm Nhi.
Nhưng lúc nào vãng sinh đồng của Lý Nhàn Ngư cũng đều ở tình trạng đề phòng cao nhất.
Ban đêm.
Trăng sáng treo cao.