"Lão rồng lại cứ muốn sửa đổi, ngươi nhìn nơi đó kìa, không gian đã thay đổi rồi!"
Khúc Phỉ Yên không hiểu nói: "Thay đổi thì sao chứ, dù sao các Tiên Nhân không xuống được là được...", "Các tiên nhân không xuống được, nhưng chúng ta... cũng không lên nổi!"
Nghe thấy lời này, đôi mắt Khúc Phỉ Yên dần dần sáng ngời.
Không lên nổi?
Vậy cũng sẽ không có cách nào phi thăng thành tiên?
Điều này... Quá tốt! Cứ như vậy, nàng sẽ có thể sớm chiều sống chung với sư phụ, lâu ngày sinh tình.
Thấy Khúc Phỉ Yên không những không lo lắng mà còn rất vui vẻ, Tần Ninh cạn lời.
"Cả đời cũng không lên nổi sao?"
Khúc Phỉ Yên hỏi lại.
"Cũng không phải...", Tần Ninh tùy tiện nói: "Nếu ví dụ thế giới Thương Mang là một thùng nước, dòng nước chảy ở giữa là khác biệt, giữa Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên có những tấm ván cản trở, những tấm ván này sẽ tương tự với vách ngăn không gian".
"Chỉ là thời gian lâu dài, cha ta lại không có ở đây, những tấm ván này sẽ có sơ hở hoặc nhiều hoặc ít".
"Vừa rồi lão rồng đã sửa chữa nho nhỏ cho chỗ sơ hở này, nhưng mà... Vốn là tấm ván xây dựng để ngăn cách, ông ấy lại dùng sắt thép, điều này sẽ khiến không gian xuất hiện tính chất không dung hợp, một khi không dung hợp, quy tắc không gian sẽ phải tự biến hóa để dần dần dung hợp".
"Đây là điều cần có thời gian... Ngắn thì ngàn năm, lâu thì vạn năm thậm chí mấy chục vạn năm...", Khúc Phỉ Yên nghe nói như vậy thì vô cùng hưng phấn.
Quá tốt! Nói cách khác, ít nhất trong ngàn năm nữa, nàng và sư phụ sẽ được sống chung sớm chiều.
Quá tốt! Trong lòng Tần Ninh cực kỳ mệt mỏi, lười để ý đến Khúc Phỉ Yên.
Tạ Thanh quá không đáng tin cậy.
Lúc này, một bàn tay lại đưa ra đẩy Tần Ninh.
"Sư phụ...", Thạch Cảm Đương khóc lóc: "Con phải làm gì đây?"
Lúc này cả người Thạch Cảm Đương mọc ra toàn vảy rồng, nhìn giống như một con xuyên sơn giáp vậy, mặc một bộ quần áo vảy rồng, đứng lên cũng tốn sức.
"Ngươi...", Tần Ninh vỗ bả vai Thạch Cảm Đương một cái, chỉ cảm thấy vảy rồng đâm vào tay nhoi nhói, khuyên giải: "Không có chuyện gì đâu, bây giờ ngươi có thực lực Biến Cảnh, những thứ này đều là lực lượng không có cách nào hấp thu dẫn đến, chờ ngươi có thể từ từ hấp thu thì sẽ có thể thay đổi".
"Nghĩa phụ ta là vua của vạn long, Long Đế duy nhất của thế giới Thương Mang, đây là chuyện cực kỳ tốt đối với ngươi, đừng sợ".
Thạch Cảm Đương vô cùng buồn khổ.
Tần Ninh lại nhìn đệ tử mình, trong lòng có muôn vàn cảm xúc.
Câu nói kia của Tạ Thanh là ý gì?
Trong lòng Tần Ninh vô cùng tò mò.
Thạch Cảm Đương cũng không phải là thiên tài, mà là một người bình thường bị hắn lừa giỏi lên.
Nhưng sự thật lại có vẻ không phải như vậy.
Chẳng lẽ mình nhìn nhầm thật ư?
"Thạch Đầu...", "Dạ?"