“Gia gia...”, thấy gia gia mất bình tĩnh như vậy, Bạch Y Nhân không khỏi kinh ngạc hỏi: “Người làm sao thế?”
Cô ta chưa bao giờ thấy gia gia mình như thế.
“Người có tiên nhưỡng Vô Ưu thật à?”
Ánh mắt Bạch Y Nhân ngơ ngác.
“Ngươi nói cho gia gia trước làm sao ngươi biết nó thế?”
Bạch Vân Vũ hỏi lại: “Lẽ nào là sư phụ ngươi, phụ thân ngươi hay là nhị gia gia nói cho ngươi biết đến nó?”
“Không phải!”
Bạch Y Nhân hơi sợ hãi, vội vàng nói: “Là... là cung chủ Tần Ninh của Nguyên Hoàng cung kia nói”.
“Hắn sao?”
Bạch Vân Vũ ngơ ngẩn.
Là Tần Ninh mà Văn Thiên Thụy nhắc tới kia sao?
Sao lại là hắn chứ?
Sao hắn biết về nó chứ?
Lẽ nào... Bạch Vân Vũ hỏi tiếp: “Hắn ở đâu?”
“Trước khi bọn ta trở về thì hắn ở đảo Thiên Thông nhưng bây giờ... rất có thể đã xuất phát đến đảo vô danh rồi.”
Nghe vậy, Bạch Vân Vũ nói ngay: “Ngươi lấy tranh vẽ dáng vẻ của hắn cho ta xem đi!”
Bạch Y Nhân thấy gia gia hơi khác lạ, bèn lấy bút ra ra vẽ tranh, bức tranh miêu tả Tần Ninh rất sống động.
“Gia gia, người biết hắn thật à?”
Bạch Y Nhân vô cùng tò mò.
“Nói ta biết được không?”
Nghe vậy, lòng hiếu kỳ của Bạch Vân Vũ trỗi dậy.
“Người nọ bảo hắn quen biết gia gia, còn hỏi thăm gia gia nữa, bảo rằng gia gia là bạn cũ của hắn!”
Lúc này, Bạch Vân Vũ sững sờ.
Ông ta không quen biết người thanh niên trong tranh.
Nhưng sao người nọ lại biết tới tiên nhưỡng Vô Ưu chứ?
Bạch Vân Vũ lẩm bẩm nói: “Y Nhân mau đi gọi phụ thân, sư phụ và cả nhị gia gia của ngươi tới đây”.
“Dạ!”
Bạch Y Nhân không hiểu lắm, đành gật gù rời đì.
Lòng cô ta cũng tràn đầy hiếu kỳ.
Lẽ nào Tần Ninh là người bạn cũ của gia gia thật sao?
Còn nữa, tiên nhưỡng Vô Ưu rốt cuộc là cái gì thế?
Lúc này, bên bờ ao, Bạch Vân Vũ nhìn vào mặt nước tĩnh lặng một hồi lâu mà chẳng nói lời nào.
Dường như dòng suy nghĩ của ông ta đã trở về mấy vạn năm trước.
Ông ta của khi ấy là một vị Kim Tiên đỉnh phong, là một trưởng lão nội môn của Thái Ất tiên tông, có một lần ra ngoài, ông ta dẫn theo Lạc Hàm Mai khi ấy còn rất trẻ tuổi, Bạch Nguyên Thần và các đệ tử của Thái Ất tiên tông ra ngoài học hỏi.
Khi bọn họ đến một hòn đảo hoang nào đó thì chợt bắt gặp một người thanh niên đang khốn khó.
Bộ quần áo đen của người thanh niên ấy có chút hư hỏng, khuôn mặt điển trai tái nhợt, cả người đầy máu tươi, chỉ còn một hơi thở khi có khi không.
Người nọ sắp chết rồi! Ông ta chợt nảy lòng tốt mà cứu người thanh niên mặc đồ đen kia.
Đợi đến khi người thanh niên mặc đồ đen kia tỉnh lại thì đã mất trí nhớ.