Ầm ầm ầm…
Tràng phan vừa xuất hiện, hắc phong thổi lất phất, một đường phong nhận lúc này đánh tới.
“Tự tìm cái chết”.
Tần Ninh không lùi bước chút nào, một bước bước ra.
“Huyền Phong Nhận!”
Quát khẽ một tiếng, trong tay Tần Ninh chốc lát xuất hiện một đường phong nhận.
Giống như phong nhận của một trường đao trăm trượng.
“Huyền trận cấp bốn cũng nghĩ làm khó được ta?”
Hắn giơ đao, chém xuống.
Ầm…
Trong nháy mắt, tràng phan đầu tiên trực tiếp bể tan tành.
Mà ngay sau đó, mười sáu bức tràng phan lần lượt nổ bể.
Âm phong bốn phía lúc này rút đi.
Một đao chém bể tất cả.
Vào lúc này, đám người Thanh Giáp Vệ bốn phía sắc mặt trắng nhợt, đều kêu rên lên một tiếng.
Sắc mặt Trương Lãnh u ám.
“Coi thường ngươi rồi!”
Lúc này Trương Lãnh lạnh lùng nói: “Vốn dĩ nghĩ rằng bắt sống ngươi mang về Thiên Đế các, tầng lớp cấp cao bên trong các nhất định sẽ khen thưởng ta”.
“Bây giờ xem ra có lẽ giết người tốt hơn”.
Tấn thăng của Tần Ninh quá kinh khủng.
Ông ta chưa từng thấy qua có người có thể trong ba ngày trực tiếp tấn thăng bốn tầng cảnh giới.
Thật không thể tin nổi!
Một bước bước ra, ánh mắt Trương Lãnh hiện lên lạnh lẽo.
Tần Ninh không chết sẽ là một uy hiếp cực lớn.
Nhìn thấy sát khí Trương Lãnh ngưng tụ, ánh mắt Cốc Tân Nguyệt lạnh buốt.
Lúc này Tần Ninh lại khẽ mỉm cười: “Nàng không phải đối thủ của ông ta, cứ để ta đi”.
“Chàng được không?”
Cốc Tân Nguyệt nghi ngờ.
“Đàn ông sao có thể nói bản thân không được?”
Tần Ninh cười một tiếng.
Trong lòng Trương Lãnh quá mức tức giận.
Tên nhóc này ngông cuồng.
Cảnh giới Sinh Tử cửu kiếp mưu toan khiêu chiến cảnh giới Âm Dương linh cảnh Tụ Dương hậu kỳ?
Tự tìm cái chết!
“Ngươi thật sự chọc giận ta rồi!”
Lúc này ánh mắt Trương Lãnh tràn đầy tức giận.
Một lời vừa dứt, trong nháy mắt sau lưng Trương Lãnh, bốn luồng ánh sáng giống như mặt trời, từ từ dâng lên.
“Dương hải!”