Từ Cương vừa dứt lời, khí tức của cảnh giới Địa Thánh nhị phách lập tức bùng nổ, giết thẳng về phía Thạch Cảm Đương.
Giờ phút này, Thạch Cảm Đương cũng không hề sơ suất, hắn ta mỉm cười rồi trực tiếp ra tay.
Một tay nắm chặt thành quyền, bên trong nắm đấm ẩn chứa một cỗ khí tức mạnh mẽ, bùng nổ phóng ra.
Ánh sáng cường thịnh lập tức khuếch tán ra bên ngoài.
Băng Sơn Thánh Quyền! Là thánh quyết mà Tần Ninh truyền dạy cho Thạch Cảm Đương, trong khoảng thời gian vừa qua, Tần Ninh đã truyền thụ lại bộ thánh quyết này cho hắn ta.
Mà Thạch Cảm Đương cũng vô cùng chuyên tâm tu luyện nó.
Thánh quyết không dựa vào số lượng, dốc lòng tu luyện mới có thể thành công.
Đây là lời Tần Ninh nói với Thạch Cảm Đương.
Trên thực tế, Thạch Cảm Đương hiểu được, sư tôn biết bản thân mình đầu óc ngu ngốc, cho dù có truyền dạy thêm thì cũng không thể khống chế tốt sức mạnh, chẳng bằng chuyên tâm tu hành nhuần nhuyễn một bộ thánh quyết, làm cho uy lực bùng nổ càng thêm mạnh hơn.
Giờ phút này, khí thế của Thạch Cảm Đương bùng nổ, quyền mang loé lên, một quyền được tung ra.
“Băng Sơn Quyền!”
Một quyền được phóng ra, sức mạnh ngưng tụ phía trên nắm đấm, khí tức nháy mắt tăng vọt, sức bật mạnh mẽ, làm cho mọi người cảm nhận được một lực áp chế cường đại.
Từ Cương lập tức thay đổi sắc mặt.
Cho dù hắn ta tu luyện thuật luyện thể nhiều hơn những người khác một chút, nhưng lúc này, áp lực mà Thạch Cảm Đương tạo ra cho hắn ta vô cùng mạnh mẽ.
Ầm…Một tiếng nổ vỡ trầm thấp vang lên.
Thân hình Từ Cương lùi lại mấy bước.
Thạch Cảm Đương đứng im tại chỗ, thu lại nắm đấm.
“Ngươi không phải là đối thủ của ta!”
Thạch Cảm Đương nhìn về phía Từ Cương, tự tin nói.
Sắc mặt Từ Cương lập tức trở nên khó coi.
Không phải là đối thủ?
Hiện tại, hơi thở trong cơ thể Từ Cương đã dần dần ổn định lại.
“Một khi đã như vậy thì thử cái này xem!”
Một lời vừa dứt, trong cơ thể Từ Cương ngưng tụ từng cỗ sức mạnh.
Ầm ầm, Từ Cương giết đến, hắn ta dùng toàn bộ sức mạnh để đối phó, quyền mang của hắn ta làm cho người ta như cảm nhận được âm thanh leng keng của kim loại va chạm vào nhau.
Âm thanh bùng nổ, sức mạnh phóng ra ngoài.
Bùm…Tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể Từ Cương giống như là được ánh sáng bao phủ, không thể nhìn rõ.
Mà giờ phút này, vẻ mặt của Thạch Cảm Đương không chút thay đổi, bàn tay hắn ta lại nắm chặt.
“Băng Địa Quyền!”
Một quyền nện lên trên mặt đất.
Âm thanh rắc rắc vang lên, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt.
Quyền phong gào thét phóng thằng về phía Từ Cương.
Từ Cương biến sắc, quyền phong thay đổi quỹ đạo, đánh mạnh xuống mặt đất, ngăn chặn quyền kình của Thạch Cảm Đương.
“Đã nói là ngươi thua rồi mà ngươi không tin!”
Lúc này, thân thể của Thạch Cảm Đương bỗng chốc xuất hiện ở trước mặt Từ Cương, nắm đấm bay thẳng về phía hai má của hắn ta.
Rầm…Cơ thể Từ Cương ngã xuống mặt đất, cả người ngẩn ngơ.
Hai má sưng vù, đầu óc choáng váng, lúc đứng dậy vẫn không thể ổn định được thân thể trên đấu trường.
Lúc này, Thạch Cảm Đương lớn tiếng nói: “Có muốn nhận thua không?”
Từ Cương vội vàng gật đầu.
Đệ tử Đại Nhật Sơn lập tức hoan hô.
Ngày đó, khi tiến vào Thiên Hạc lâu, hai người Từ Cương và Mông Vân Hổ này vô cùng kiêu ngạo.
Hôm nay bị Thạch Cảm Đương dạy dỗ một trận làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thạch Cảm Đương xoay người bước xuống đấu trường.
“Sư tôn, khá tốt phải không?”
Thạch Cảm Đương cười ha ha nói.