Nhưng vào lúc này.
Quân Phụng Thiên vừa quay người, hóa thành một luồng sáng, lại muốn chạy trốn.
"Ngươi không chạy thoát được đâu!"
Hoàng Vô Kỵ gầm thét, ngọc tỷ nện xuống, trời đất trong phạm vi mười mấy dặm đều bị ngọc tỷ trực tiếp phong ấn.
Ầm... Cách ba mươi dặm, đầu Quân Phụng Thiên đập vào tường, bị bắn lại.
"Đậu má!"
Quân Phụng Thiên tức giận mắng.
Hai tên khốn kiếp này thật khó dây dưa.
Quân Phụng Thiên không chạy nữa, xoay người nhìn về phía hai người.
"Hoàng Vô Kỵ”.
"Cổ Trích Tinh”.
"Các ngươi đừng tưởng rằng ta không phải đối thủ của các ngươi, chẳng qua là ta không muốn lạm sát, nhưng các ngươi lại ép ta”.
Thấy dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của Quân Phụng Thiên, Hoàng Vô Kỵ và Cổ Trích Tinh đều cười giễu cợt.
Người này, lúc nào cũng cố làm ra vẻ như vậy.
Hai người sẽ không bị lừa! Quân Phụng Thiên thấy hai người thật sự muốn giết hắn ta liền mắng một tiếng.
"Đáng chết!"
Quân Phụng Thiên chửi nhỏ một tiếng, chỉ cảm thấy mình quá xui xẻo.
"Cần giúp không?"
Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai.
"Dĩ nhiên là cần...”, Quân Phụng Thiên còn chưa dứt lời, vừa quay người đã thấy một thanh niên mặc đồ trắng đứng bên cạnh mình, cau mày lại nói: "Ngươi... là ai?"
Tần Ninh cười nói: "Người đến cứu ngươi”.
Quân Phụng Thiên nhưng là hừ hừ nói: "Ta chưa từng cần ngươi tới cứu!"
"Vậy ta đi nhé?"
"Đừng đừng đừng”.
Quân Phụng Thiên lập tức thay đổi sắc mặt, cười ha ha nói: "Huynh đài tên là gì?"
"Tần Ninh!"
Quân Phụng Thiên cười ha ha nói: "Tần huynh đệ, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi, đại ân đại đức của ngươi, ta sẽ ghi nhớ cả đời!"
"Nhưng mà... Ngươi là cảnh giới gì?"
"Thiên Tiên nhị phẩm!"