Tần Ninh nhìn về phía Dịch Đại Sơn, cười nói: "Đại Sơn, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta kết bạn xông xáo năm đó không?"
"Đương nhiên là nhớ kỹ!"
Dịch Đại Sơn cười ha ha một tiếng, nói: "Khi đó hai ta mới chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng mà thôi, bị một con Xích Vũ Mãng đuổi một tháng, còn phải trốn ở trong bụng một con Thôn Kim Tê Ngưu, mẹ nó, con Thôn Kim Tê Ngưu kia đã mục nát ra rồi, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn nôn".
"Ha ha...", Tần Ninh cười nói: "Ta ấn tượng sâu nhất lại không phải lần này, mà là...", "Không phải tên nhóc ngươi đang muốn nói đến lần đó, ta và ngươi cùng nhau tiến vào linh huyệt trong lòng đất, coi phân và nước tiểu của Kim Viên Biên Bức là bảo bối mà ăn chứ gì?"
"Ha ha ha, ngươi còn nhớ rõ sao!"
Tần Ninh không nhịn được cười to, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi quên rồi chứ!"
Trên đường đi, sau khi tiến vào cửa cung là một con đường ngọc thạch thật dài, Tần Ninh và Dịch Đại Sơn không ngừng nhớ lại chuyện cũ, trò chuyện hăng say.
Tuy Lý Huyền Đạo ở bên cạnh đang tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng lại âm thầm kinh ngạc.
Dường như hai người không chỉ đang nói về chuyện cũ, mà là đang... xác minh cái gì đó! Hơn nữa Lý Huyền Đạo còn có cảm giác, cũng không phải là Dịch Đại Sơn đang nghi ngờ Tần Ninh, mà hình như là Tần Ninh đang nghi ngờ Dịch Đại Sơn!
Lý Huyền Đạo cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ này nữa.
Thế nhưng nghe lời nói của Tần Ninh, hắn ta vẫn luôn có loại cảm giác này.
Hắn ta vẫn hiểu sư tôn khá rõ.
Dù sao làm bạn sớm chiều gần vạn năm, từ trước đến nay sư tôn chưa bao giờ che giấu điều gì ở trước mặt hắn ta.
Từ trong lời nói của sư tôn, hắn ta cảm thấy không thích hợp.
Mà Thời Thanh Trúc cũng hơi hiếu kỳ.
Chỉ là hai người đều không có mở miệng.
Ngược lại là Ôn Hiến Chi nhìn thấy Dịch Đại Sơn và Tần Ninh trò chuyện hăng say, trong lòng không ngừng hâm mộ.
Đây chính là sức hút của sư tôn! Dịch Đại Sơn và Tần Ninh không ngừng nói chuyện, cuối cùng đã bị từng tòa cung điện rộng rãi hùng vĩ xuất hiện trước mắt làm gián đoạn.
Sau con đường ngọc thạch, hình như ở trên bầu trời có mây mù sinh ra, bao trùm khắp mặt đất.
Từng tòa cung điện lượn lờ giữa mây mù giống như tiên cảnh.