Trong lúc nhất thời, Trần Nhất Mặc thất thần suy nghĩ.
"Sư tôn, lúc trước người có tổng cộng chín đệ tử, trong đó có Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, con, cộng thêm cửu sư đệ Cố Vân Kiếm, còn lại là những ai ạ?"
Tần Ninh nhìn lướt qua Trần Nhất Mặc, từ tốn đáp: "Còn ba người nữa ở Trung Tam Thiên, nhưng không có ở Thượng Nguyên Thiên..."
Không có ở Thượng Nguyên Thiên!
Nghĩa là nằm trong bảy đại vực khác của Trung Tam Thiên sao?
Ba người kia có mạnh không? Mạnh chừng nào?
Tần Ninh nhìn đầu bộ xương rồng đằng trước, thì thầm: "Có lẽ trận đại chiến khi ấy đã xảy ra biến cố gì nên đầu con Thực Cốt Chúc Long này mới phải lưu lạc tới vùng đất Trung Tam Thiên, cơ mà không biết đã qua bao nhiêu năm mà từ đống tro tàn sinh ra long khí, rồi tiếp tục trải qua những năm nay mà sinh ra long mạch".
"Thượng Tam Thiên... mà cũng loạn... thì Thương Mang Vân Giới sẽ ra sao đây..."
Phút chốc tâm trạng Tần Ninh ngập tràn nỗi âu lo.
"Ngươi thu nạp long mạch đi!"
Hắn bảo: "Thu nạp long mạch này rồi chúng ta về Cửu Nguyên Vực, sau đó sẽ đi tìm nhà họ Nguyên tính sổ".
"Tìm cả ba sư đệ, sư muội của ngươi nữa, tranh thủ sớm ngày quay trở về Thượng Nguyên Thiên".
Tần Ninh ít lo lắng cho Thương Mang Vân Giới hơn. Có mẫu thân, có sư tôn, có nghĩa phụ ở đó mà tình hình ở Thương Mang Vân Giới cũng rối ren thì hắn có về cũng không giúp ích được gì.
Nhưng Thượng Nguyên Thiên lại khác.
Cửu đệ tử của hắn là một người có lòng tự tôn cao, thậm chí đôi khi còn không nghe lời hắn, ngộ nhỡ xảy ra biến cố gì...
Trần Nhất Mặc nghe vậy bèn nói: "Sư tôn đừng lo, chờ tay đệ tử lành lại rồi thì con sẽ thành đế giả Cực Cảnh, lúc đó con sẽ đưa sư tôn đi tìm ba sư đệ, sư muội của con. Con sẽ bảo vệ người. Chúng ta sẽ cùng nhau tới Thượng Nguyên Thiên".
Tần Ninh khinh khỉnh liếc mắt nhìn Trần Nhất Mặc, từ từ hỏi: "Ngươi mà bảo vệ ta?"
"Chứ sao!"
"Ngươi bảo vệ được cái thân ngươi thôi đã may phước lắm rồi!"
"..."
Tần Ninh không nói nữa, nắm chặt hai tay, long hồn hóa thành hư ảnh nháy mắt đi vào đầu bộ xương rồng và nuốt chửng nó.
Phút chốc, hàng vạn linh hoa, linh tài trong dược sơn trở nên héo úa.
Thân thể long hồn phóng to ra nghìn trượng, tỏa sáng khắp muôn nơi, bay lên như Thực Cốt Chúc Long thực thụ.
Tần Ninh tóm lấy cánh tay Trần Nhất Mặc.
Lúc này, thân rồng rực rỡ ấy phun một đốm sáng ra, đi vào cánh tay hắn ta.
"Đến giới hạn rồi thì bảo ta!"
"Vâng!"
Lúc linh hồn long mạch mới tràn vào, Trần Nhất Mặc cảm thấy cơ thể rất ấm áp, thoải mái và dễ chịu.
Nhưng không lâu sau, hắn ta tưởng mình như biến thành một tên mập đã ăn no căng bụng vậy, cơ thể như sắp sửa nổ tung vậy.