Mặc dù cơn đau đớn vừa rồi ngắn ngủi, nhưng lại đủ để hắn ta nhớ cả đời rồi.
"Đứng lên đi!"
Lúc này Tần Ninh nói: "Cô nương quyến rũ kia, giao cho ngươi xử trí".
"Đúng rồi, còn có Hứa Hạo Nhiên đó, hợp lực với nhà họ Lăng, muốn giết ta, không thể nhịn, giao cho ngươi".
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Liễu Văn Truyền liền khó coi.
Tàn sát đồng môn, là tội nặng đấy.
"Thế nào?"
Tần Ninh cười nói: "Hoặc là hai người bọn họ chết, hoặc là ngươi chết, ngươi tự lựa chọn, về phần giữ bí mật với tông môn như thế nào, phải xem bản lĩnh của chính ngươi".
"Thân là đệ tử tinh anh số một, chút năng lực này vẫn phải có chứ?"
"Vâng vâng vâng, ta biết, ta biết rồi".
Lúc này, Liễu Văn Truyền lập tức nhịn xuống đau đớn trong cơ thể, lao thẳng về phía Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên vốn đã bị Lý Nhàn Ngư làm cho thương nặng, giờ phút này nào còn sức chiến đấu.
Lúc này Liễu Văn Truyền nắm chặt bàn tay, một luồng khí chí tôn biến thành hình mặt trời, một luồng khí chí tôn biến thành hình lưỡi trăng, trong nháy mắt phóng về phía Hứa Hạo Nhiên.
Dưới công kích liên tục, Hứa Hạo Nhiên dần dần không nhịn được, cuối cùng, thân thể ngã vào trong vũng máu, chết không nhắm mắt.
Liễu Văn Truyền không dám dừng lại, nhìn về phía mấy tên đệ tử tinh anh đi theo cạnh hắn ta, liền nói ngay: "Mấy người các ngươi, giết Tề Nhiễm Ngọc!"
Lúc này sắc mặt mấy người kia liền thay đổi.
"Mệnh lệnh của ta, các ngươi không nghe?"
Liễu Văn Truyền cũng không ngốc.
Để cho mấy tâm phúc của mình động thủ, thì đời này bọn họ cũng không thể tố giác.
Tần Ninh cũng không để ý tới những thứ này.
"Ra tay!"
Lúc này Liễu Văn Truyền quát lên.
"Liễu sư huynh..."
Lúc này Tề Nhiễm Ngọc đau đớn khóc nức nở: "Huynh... huynh quên lời hứa với ta rồi sao?"
Ngày hôm qua vẫn còn mở miệng một tiếng Tiểu Điềm Điềm.
Hôm nay đã giơ đao lấy mạng cô ta.
Liễu Văn Truyền nhìn về phía Tề Nhiễm Ngọc.
Nữ nhân này, đúng là không thể nói là tuyệt đẹp, so với một vài đệ tử tinh anh trong tông môn còn kém hơn nhiều, nhưng phần quyến rũ kia, khiến người ta khó mà kìm lòng.
Chẳng qua là bây giờ, khó kìm lòng đi nữa, cũng phải nhẫn tâm.
Nếu không, người chết chính là bản thân hắn ta.
"Ra tay!"
Liễu Văn Truyền cất giọng lần nữa.