“Được!”
Mọi người đã ở đây quá lâu rồi.
Hơn nữa Giang gia có thể đã biết rõ bọn họ bị người đuổi giết và cho cường giả đến tìm rồi.
Sáng sớm hôm sau, mọi người thu thập thỏa đáng để xuất phát.
Ba người Tần Ninh, Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi đi ở giữa đội ngũ.
Tần Ninh đã cứu bọn họ hai lần, đệ tử Giang gia khá có hảo cảm với bọn họ.
Rời khỏi sơn cốc, đi hơn mười dặm vẫn chưa thấy có nguy hiểm gì.
“A...”
Nhưng khi bọn họ dần yên tâm thì đột nhiên có tiếng kêu thảm vang lên.
Chỉ thấy một đệ tử phía sau đột nhiên tái mặt, miệng phun máu tươi, ngực lộ ra một lỗ máu.
“Cứ tưởng các ngươi sẽ trốn mãi như chuột đồng chứ, cuối cùng cũng chịu đi ra rồi”.
Một giọng nói khiến người ta sợ hãi vang lên.
“Lý Cầu!”
Thấy người này, nhóm Giang Y Y, Giang Y Lâm đều tái mặt.
“Lần này đám nhóc các ngươi hết chỗ trốn rồi nhỉ?”
Nói xong, mười mấy người ở xung quanh lần lượt xuất hiện.
Chính là đám người của Thất Đại Đạo.
“Lão tử đã tìm kiếm mười mấy ngày, tổn thất vài vị huynh đệ rồi mới tìm được các ngươi”.
Lý Cầu khẽ nói: “Hiện tại, các ngươi hết chỗ trốn rồi”.
“Nam giết hết, nữ đừng giết vội, các huynh đệ vui vẻ một chút rồi giết sau”.
Oành...
Nhất thời, mười mấy người giết ra.
Tần Ninh lập tức nói: “Rút về!”
Mười mấy người này thấp nhất cũng là Thiên Thánh cửu phẩm, thập phẩm, lại có hơn mười người thuộc cảnh giới Thánh Vương.
Mười mấy người bên Tần Ninh thì chỉ có năm, sáu Thánh Vương, nếu đánh lên chắc chắn sẽ chết.