Mặc dù Dương Vân lão tiên bắt nó đóng cửa ở trong này, mấy ngàn năm không được đi ra ngoài, nhưng trong lòng Đại Hoàng hiểu được Dương Vân lão tiên cũng không phải bắt nó trông mộ, mà lo lắng nó ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm.
Thân là Thiên Cẩu, lại đặt tên cho mình là Dương Thiên Vũ, Đại Hoàng rất lông bông.
Nhưng sự lông bông này có thể cứu mạng nó vào lúc nguy hiểm.
Mặc dù ở trong này rất nhàm chán, nhưng ít nhất sẽ không có nguy hiểm.
Đương nhiên, Đại Hoàng không biết là Dương Vân lão tiên làm như vậy là đúng.
Dù sao... Một con chó, còn là một con chó thích cằn nhằn, một con chó độc thân mấy ngàn năm, thật sự đã nghẹn đến điên rồi.
Tần Ninh nhìn về phía Lý Uyển Thanh, thản nhiên nói: “Đại Hoàng là bạn của ta, mấy ngày nay, mạng sống của mấy người các ngươi đều là Đại Hoàng cứu về, nếu nó không đưa các ngươi trở về, cho dù ta có y thuật ngập trời cũng không thể cứu sống các ngươi”.
“Lam Nhược Vân, ngươi cũng được Đại Hoàng mang về, vậy mà còn vô lễ bất kính với nó, ngay cả thái độ làm người cơ bản cũng không có!”
“Hôm nay ta sẽ thay mặt trưởng bối tông môn ngươi để dạy ngươi, ra ngoài phải làm người như thế nào!”
Lam Nhược Vân nghe nói như thế, sắc mặt càng thêm khó coi.
Nhưng nhìn sắc mặt Cù Thanh Thư trắng bệch, trên người bẩn thỉu, Lam Nhược Vân cũng đành chịu đựng.
Bịch! Lam Nhược Vân cong chân quỳ xuống đất, nhìn về phía Đại Hoàng, cung kính nói: “Đại Hoàng, là ta không đúng, Lam Nhược Vân ta thành tâm xin lỗi ngươi”.
Đại Hoàng mỉm cười gật đầu.
A! Cảm giác được người ta tôn trọng thật thoải mái!
“Như vậy đã đủ chưa?”
Lam Nhược Vân nhìn về phía Tần Ninh.
“Không đủ!”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Ba khấu chín bái mới tốt”.
Lam Nhược Vân vừa nghe thấy lời này, sắc mặt trắng bệch.
Lý Uyển Thanh liền nói ngay: “Tần thần y, làm sao phải như thế?
Lam sư tỷ cô ta...”, “Uyển Thanh!”
Lam Nhược Vân giữ chặt lấy Lý Uyển Thanh, sau đó nhìn về phía Tần Ninh nói: “Được, ba khấu chín bái, ta thật lòng xin lỗi Đại Hoàng”.
Bịch bịch bịch... Lam Nhược Vân không ngừng dập đầu.
Tần Ninh nhìn thấy vậy thì mỉm cười.
Ba khấu chín bái xong.
Tần Ninh nhìn về phía Đại Hoàng, cười nói: “Xin lỗi như vậy đã đủ thành ý chưa?”
“Đủ rồi đủ rồi!”
Đại Hoàng vô cùng hưng phấn.
“Đứng lên đi!”
Tần Ninh lập tức nói: “Đưa Cù Thanh Thư vào trong nhà cỏ, ta sẽ chữa thương cho cô ta sau”.
Lam Nhược Vân và Lý Uyển Thanh lập tức đưa Cù Thanh Thư rời đi.
Lúc này Tần Ninh mới xoay người nói: “Đại Hoàng”.
“Có!”
Đại Hoàng đứng thẳng lên, nhìn về phía Tần Ninh.
“Kỳ Manh này chính là một vị Tiên Vương hàng thật giá thật, nhỡ may hắn ta lén lút khôi phục thương thế, trong chúng ta ai cũng không đánh lại, cho nên hãy chém đứt tay chân hắn ta đi!”
Tần Ninh nói: “Một khi có dấu hiệu khôi phục, lập tức chém tiếp!”
Nghe nói như thế, Đại Hoàng cười ha ha nói: “Hiểu rồi hiểu rồi”.
“Đám dị tộc này thì giết hết đi, Tịnh Ma Tiên Đan đều cho ngươi”.
“Được được”.
Đại Hoàng nịnh nọt cười tươi roi rói.
Giờ phút này, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ đi đến bên cạnh Tần Ninh.
“Tần tiên sinh”.