Khi nhìn thấy một nam một nữ này, Quân Phụng Thiên lại ngỡ ngàng thốt: "Lý Nhàn Ngư!"
"Vân Sương Nhi!"
Mà hai người Lý Nhàn Ngư và Vân Sương Nhi vừa tới đây càng sửng sốt hơn nữa.
"Vì sao ngươi biết bọn ta là ai?"
Lý Nhàn Ngư chất vấn: "Còn nữa, bọn ta phát hiện trong lúc ngươi bất tỉnh đã nói mớ Vô Ngân đại ca, Tần đại ca, hắn là ai?
Có phải tên là Tần Ninh, Hồn Vô Ngân không?"
Giờ phút này, Quân Phụng Thiên hoảng sợ giật mình khi bị đôi mắt của người thanh niên nọ nhìn chằm chằm.
Đây là hắn ta ư? Là Lý Nhàn Ngư ư?
Không phải Vô Ngân ca bảo trong chín người đệ tử của mình, Lý Nhàn Ngư là người hướng nội nhất, tính tình hiền lành, kiệm lời, dễ bị người ta bắt nạt nhất sao?
Thằng nhóc này mà dễ bị bắt nạt ấy hả?
Mới bị hắn ta trừng một cái thôi mà đã sợ hết hồn rồi! "Ta... Ta là Quân Phụng Thiên, ta là huynh đệ của đại ca Tần Ninh!"
Quân Phụng Thiên ngay lập tức kể về sự hội ngộ của mình và Tần Ninh tại Đại La Thiên Vực cùng với hành trình hai người dạo chơi trong khe hở thời không.
"Nói vậy nghĩa là...", sau khi nghe xong, Dương Thanh Vân thì thầm: "Sau một vạn năm bọn ta tiến vào Tiên Giới, sư tôn cũng đã vào đây, đến nay đã tám ngàn năm trôi qua rồi...", Lý Nhàn Ngư và Vân Sương Nhi đều ngạc nhiên.
Vân Sương Nhi vội vàng nhìn về phía Quân Phụng Thiên, hỏi: "Ngươi xuất hiện trong khu vực Thanh Vân cung của bọn ta, thế còn Tần Ninh đâu?"
Quân Phụng Thiên nhìn Vân Sương Nhi đắm đuối, không khỏi trầm trồ: "Tẩu tử đẹp quá, đẹp hơn cả bức tranh cuộn mà Vô Ngân ca vẽ nữa".
Câu này vừa vang lên.
Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư đều nhìn hắn ta bằng ánh mắt chết chóc.
Quân Phụng Thiên bất giác rùng mình, hốt hoảng bào chữa: "Ta không có ý gì đâu, sư tôn các ngươi lại tìm một sư nương mới cho các ngươi kìa!"
Sư nương mới?
"À đúng rồi, ta quên nói chuyện này, Khương Thái Vi là sư nương mới của các ngươi, và đám đệ tử các ngươi không phải mười một người mà có chín thôi. Sư tôn ngươi bảo Khúc Phỉ Yên đã ấy ấy với huynh ấy rồi, khà khà khà... Các ngươi biết đấy, Chiêm Ngưng Tuyết cũng được sự đồng ý của sư tôn và làm phu nhân của huynh ấy rồi".
"Cho nên các ngươi chỉ còn chín sư huynh đệ thôi, không còn sư tỷ hay sư muội nào nữa cả".
Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư ho sù sù.
Còn Vân Sương Nhi thì không buồn để ý, sốt ruột hỏi: "Vậy chàng ấy đâu?"
"Ta... Ta đâu có biết!"
Quân Phụng Thiên vội vàng trả lời: "Sau khi bọn ta bị cuốn ra khỏi khe hở thời không là ta ngất đi ngay, còn Vô Ngân ca... chắc huynh ấy cũng đang ở đâu đó trên biển Tây Tiên nhỉ?"
Khi nghe thấy câu này.
Ba người Vân Sương Nhi, Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư ngay lập tức xúm lại thảo luận.
"Nếu như sư tôn và hắn đi ra cùng nhau thì chắc có lẽ người cũng đang ở trên biển Tây Tiên rồi".
"Nhưng mà biển Tây Tiên quá lớn..." "Sai người đi tìm sư tôn trước đã rồi tính, tự dưng không đâu tốn thời gian quá, biết vậy chúng ta nên trị liệu Quân Phụng Thiên sớm hơn rồi!"
Dương Thanh Vân rầu rĩ nói.
Thấy biểu hiện này của Dương Thanh Vân, Quân Phụng Thiên thầm không ngớt lời khen ngợi.
Tần Ninh đã lải nhải với hắn ta trong lúc mắc kẹt tại khe hở thời không suốt bao nhiêu năm liền.
Hắn cứ luôn miệng khen Dương Thanh Vân là đệ tử mà hắn tự hào nhất, là đệ tử mà hắn thương yêu nhất.