Trong miệng Chương Vân Kinh toàn là răng gãy, máu me be bét, trông vô cùng thảm hại, miệng lúng búng câu gì không rõ: "Tần Ninh... ngươi..."
"Xem ra hỏi ngươi cũng chả được gì, giết luôn cho rồi".
Dứt lời, Tần Ninh vung kiếm lên chém ngay. Tia sáng lóe lên trên thân kiếm, Chương Vân Kinh rơi đầu, thân mình thì bị Tần Ninh đạp xuống phi cầm.
Cảnh tượng ấy khiến đám người La Phàm hoảng hốt không gì tả được.
Trời... nói giết là giết thật kìa!
Giữa lúc đó, trên phi cầm, Trần Nhất Mặc cứ ngồi xổm trên đất, cúi gằm mặt, không nói lấy một câu nào.
Tần Ninh tiến lại gần hắn ta, cười hỏi: "Mặc Nhi sao vậy?"
Trần Nhất Mặc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Ninh rồi lại cúi đầu, im như thóc.
"Bị đả kích rồi sao?"
Tần Ninh ngồi xuống rồi nhìn hắn ta, tiếp tục cười đùa: "Bị sư tôn đả kích à?"
"Không ạ..."
Trần Nhất Mặc buồn bã nói: "Con chỉ hận mình không làm tốt chuyện sư tôn đã dặn, giờ còn phải để sư tôn ra trận vì con nữa".
"Do con ngu ngốc quá nên mới bị người ta hãm hại thôi".
Tần Ninh nghe xong thì bật cười: "Thôi nào, đừng rầu rĩ nữa, khi nào sư tôn tập hợp đủ nguyên liệu để chữa trị cho cánh tay của ngươi thì ngươi sẽ là một vị đế giả Cực Cảnh rồi. Đến lúc đó, sư tôn sẽ cho ngươi tự đi diệt nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, thế nào?"
Trần Nhất Mặc nói ngay: "Sư tôn không ra mặt ạ?"
"Ta không ra mặt!"
"Thật không?"
"Thật!"
"Người nhớ giữ lời đó!", Trần Nhất Mặc phấn khích ra mặt.
"Biết rồi!"
Thế rồi Tần Ninh hỏi: "Ta nhớ ngươi nói kẻ đã hãm hại ngươi năm xưa gồm có bốn người, cả bốn đều là đế giả Cực Cảnh rất mạnh, ngươi đã chắc chắn được là ai chưa?"
Trần Nhất Mặc cau mày trả lời: "Chưa ạ, nhưng trước mắt thì có thể có người của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu. Nhà họ Nguyên là khả nghi nhất!"
Tần Ninh liếc mắt nhìn Trần Nhất Mặc, không nói một lời.
Nói thừa quá!
Nhà họ Nguyên đã là thế lực xung phong tiến vào Cửu Nguyên Vực, Diêm Môn, không những thế còn âm thầm giật dây Đà La Khôn để ông ta ra tay.