Tần Ninh và Lý Huyền Đạo di trước.
Lần này, có Lý Huyền Đạo đi bên cạnh thì đệ tử Võ Môn và Thanh Minh cũng yên tâm hơn.
Ai mà không biết đến đại danh của Lý Huyền Đạo chứ?
Các chủ Nhất Kiếm Các của thánh vực Thiên Kiếm, xếp hạng bốn trong Thánh Đế Bảng.
Cả Hạ Tam Thiên này có hàng tỉ võ giả, nhưng chỉ có ba người mạnh hơn Lý Huyền Đạo mà thôi.
Có Thánh Đế cấp bậc này ở bên cạnh, mọi người dĩ nhiên là yên tâm hơn nhiều.
“Nhiều người quá...”, Tần Ninh trước giờ không thích náo nhiệt, có một đoàn người đi theo thế này làm hắn hơi khó chịu: “Bảo mọi người tản ra thành các tiểu đội dò tìm quanh đây đi, cứ ở đây thì ai mà dám ra tay chứ”.
“Vâng!”
Lý Huyền Đạo lập tức ra mệnh lệnh.
Lúc này, bên cạnh cả hai chỉ còn hơn hai mươi người.
Như vậy làm Tần Ninh thoải mái hơn chút.
Cả vùng núi này nối liền với thành cổ, đương nhiên là rộng rãi vô cùng.
Mặc dù nói người của Thanh Tiêu Thiên và thế tộc Hiên Viên đều đến, nhưng bọn họ đi sâu mà trong mấy chục dặm cũng không thấy được ai.
Mà lúc này, Tần Ninh và Lý Huyền Đạo dừng ở một ngọn núi cao.
Núi cao ngàn trượng, từ chân cho đến sườn và đỉnh núi đều có lầu các.
“Đi lên xem thế nào”.
Tần Ninh chắp tay đi lên.
Đến chân núi mới thấy những cung điện, đình đài này đều bị tàn phá rất nghiêm trọng.
Bụi phủ khắp nơi, mạng nhận giăng kín.
Mấy người đi trước tìm kiếm nhưng không phát hiện được gì.
Đi thẳng lên sườn núi, mấy tòa lầu các coi như hoàn hảo, nhưng nhìn vẫn rất bụi bặm.
Đi vào tìm kiếm thì thấy được vài món võ quyết, mấy món thánh binh, nhưng cấp bậc không cao.
Mà khi đi lên đỉnh núi.
Đỉnh núi lại được san bằng, xung quanh là cung điện.
Tần Ninh đi vào phía sau một chính điện, cung điện xung quanh bày ra trước mắt.
“Thử dò tìm xem”.