“Vậy sao trên gian nhà tranh lại cuồn cuộn sấm sét thế như thiên yêu đến trái đất vậy...”, ba ngày qua, Tần Ninh luôn ở trong gian nhà tranh chư từng bước ra ngoài, nhưng trên bầu trời lại thường xuyên nghe tiếng sấm đùng đoàn, còn có mây đen bao phủ nữa.
“Ồ... đó là lôi kiếp của ta”.
Tần Ninh nói tiếp: “Lôi kiếp lần thứ ba của ta sắp tới rồi, có thể còn có lần thứ tư thậm chí là thứ năm nhưng chẳng qua đã bị ta áp chế rồi”.
Nà ní?
Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần ngơ ngác.
Lôi kiếp... còn có lần thứ ba thứ tư thứ năm cùng tới hả?
Lôi kiếp... còn có thể áp chế được sao?
Tần Ninh nói: “Dược khí trong dược trì này thật là mạnh mẽ, hai người các ngươi không thích hợp hấp thu nên ta cũng sẽ không để lại cho các ngươi!”
“Hấp thu nước thuốc đó tương đương với vài ngàn năm khổ sở tu luyện, nhưng thể chất của hai người các ngươi hiện tại coi như mới tới giai đoạn khai phá sơ cấp mà thôi nên sẽ không chịu nổi”.
Nghe vậy, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần không nói gì thế.
Nhưng mà có vài điều Tần Ninh nói không hề sai, quả thật bọn họ không chịu nổi.
“Đại Hoàng!”
Tần Ninh nói: “Ngoại trừ đại kim oa, binh khí và dược trì này ra thì còn có cái gì nữa?”
Con chó vàng cười hì hì nói: “Đương nhiên là còn có rất nhiều thứ khác rồi”.
“Nhưng mà, ta sẽ cho ngươi hết, chỉ có điều nếu ngươi không phá phong ấn cho ta hay là ngươi không phá giải được thì chẳng phải ta thành dã tràng tát nước rồi hay sao?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Được rồi, ta phá phong ấn cho ngươi trước”.
“Thật sao?”
“Thật!”
Tần Ninh nói: “Ngươi có huyết mạch của hoang thú, nếu như cố gắng thì tương lai có khi thành tôn giả thiên cẩu nuốt nhật nguyệt thật đấy”.
“Ta phá phong ấn cho ngươi, ngươi muốn chạy thì chạy đi”.
“Nhưng mà nếu đi theo ta, ta có thể giúp ngươi càng mạnh hơn”.
Vừa nghe hắn nói vậy, con chó vàng cười cười nói: “Ngươi phá phong ấn trước đi”.
“Được!”
Tần Ninh không sợ nó bỏ chạy.
Chạy thì cứ chạy.
Hắn không có tổn thất gì mà ngược lại con chó vàng kia sẽ tổn thất lớn.
Một người một chó ngồi trên giường.
Tần Ninh nhẹ nhàng đặt tay lên ót của con chó vàng.
Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ đứng cách đó không xa thấy thế thì vô cùng tò mò.
Bọn họ vẫn chưa phát hiện ra trên người con chó vàng kia có phong ấn gì, nhưng Tần Ninh liếc mắt là nhận ra ngay, đây chính là chỗ lợi hại của Tần Ninh.
Ánh mắt hắn rất sắc bén! Chuẩn xác! Trong sơn cốc, Tần Ninh lẳng lặng ngồi cởi cấm chế trên người con chó vàng.
Cùng lúc đó.
Dãy núi Thái Giang, núi rừng kéo dài không dứt, mênh mông vô bờ bến.
Đã mấy tháng trôi qua.
Cho dù là người của Thái Thanh tiên tông hay là Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc thì cũng không buông bỏ việc tìm kiếm bóng dáng của Ôn Ngọc Trạch.
Sỡ dĩ bọn họ xác định đám ngườI Tần Ninh và Ôn Ngọc Trạch còn ở đây là bởi vì có Tiên Hoàng canh gác ở bốn phía quanh dãy núi này, bọn họ xác định bọn Tần Ninh vẫn chưa đào tẩu.
Mà chưa chạy thì trốn rồi! Trong dãy núi rộng lớn vô ngần ấy, muốn tìm một vài người thì khó khăn nhường nào chứ?
Nhưng người của Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc không hề chịu buông bỏ, bên phía Thái Thanh tiên vực cũng không hề chịu thua.
Tình hình hai bên căng như dây đàn! Cùng lúc đó, ở một dãy núi bất tận, trong một khu rừng.
Một bóng người đỏ rực lặng yên đáp xuống nơi đây, rồi nhìn về phía chân núi đằng trước, ở đó có một lối đi.
Bóng dáng màu đỏ kia đi dọc theo lối mòn đi thẳng vào sâu bên trong, đến trước một ngọn núi nhỏ trong cốc.
Bỗng nhiên, một bóng dáng xiêu vẹo lao ra.