Theo lý mà nói, muốn đến cảnh giới Tiên Quân, có lẽ phải tốn ít nhất là trăm năm thậm chí là mấy trăm năm khổ tu.
Nhưng bây giờ lại trực tiếp đột phá.
Cảnh giới Tiên Quân! Không lâu sau, Gia Cát Tĩnh đứng dậy, quay sang lễ bái Tần Ninh, thành tâm nói: “Cảm ơn Tần đại nhân!”
“Lúc thuộc hạ mới nghe được cung chủ hạ lệnh phải đối xử với Tần đại nhân như với ba vị cung chủ, trong lòng thuộc hạ còn buồn bực, không biết rốt cuộc Tần đại nhân là ai”.
“Sau lại biết Tần đại nhân chính là sư phụ của hai vị cung chủ, thuộc hạ còn cảm thấy Dương cung chủ và Lý cung chủ tự hạ thấp thân phận của mình”.
“Nhưng bây giờ thuộc hạ đã biết là thuộc hạ có mắt không tròng, không biết cao nhân ở ngay bên cạnh, trong lòng thuộc hạ vô cùng hổ thẹn”.
Tần Ninh nghe nói như thế cũng không khỏi ngẩn người.
Còn có việc này nữa sao! Tần Ninh mỉm cười, không khỏi nói: “Không quan trọng, đứng lên đi”.
Vân Sương Nhi nhìn về phía những Thanh Vân Vệ khác, nói: “Nếu các ngươi còn có suy nghĩ này thì hãy sớm cút đi đi, nếu lần sau còn dám nói như vậy, đừng trách ta không khách khí”.
Đầu tiên, không chỉ là Dương Thanh Vân hạ lệnh, Lý Nhàn Ngư hạ lệnh, mà cô ấy cũng đã hạ lệnh.
Ba người ba lệnh, đã có thể chứng minh được thân phận địa vị của Tần Ninh, trong lòng Gia Cát Tĩnh không còn cảm thấy không phục nữa.
Hơn nữa.
Lấy thân phận địa vị của Tần Ninh, sao bọn họ có thể chõ mồm vào được! Đúng là cảm thấy Tần Ninh đang ăn bám hay sao?
Hắn chỉ cần lấy ra một phần mười kiến thức của bản thân, cũng đủ để bọn họ tốn cả đời để tiêu hóa.
Vài tên Thanh Vân Vệ đều quỳ xuống đất hô to.
Tần Ninh nhìn thoáng qua Vân Sương Nhi, cầm lấy tay cô ấy, không nói một lời.
Giao chiến tiếp tục bùng nổ.
Gia Cát Tĩnh tới cấp bậc Tiên Quân cũng không nhịn được gia nhập cuộc chiến, cùng Nguyệt Thu Vân thánh chủ đối phó với gia tộc Bắc Đấu và Huyết Nguyệt tộc.
Khoảng mười lăm phút sau.
Giao chiến trên không trung đã dần dừng lại.
Lý Nhàn Ngư, Dương Thanh Vân đều đã trở về.
Hai người còn đưa cả hai vị Tiên Quân là Bắc Đấu Hồng An và Huyết Vô Chiết về theo.
Bắc Đấu Hồng An bị chém đứt hai tay, máu tươi nhuộm đỏ cả quần áo, nhìn qua có vẻ cực kỳ thê thảm, bị Dương Thanh Vân vứt trên mặt đất còn không chịu khuất phục, vì thế đã bị Dương Thanh Vân chặt đứt hai chân, quỳ rạp xuống đất kêu la.
Mà Huyết Vô Chiết lại có vẻ không có cốt khí lắm, bị Lý Nhàn Ngư trói lại, trực tiếp quỳ trên mặt đất, không nói được một lời.
“Đáng tiếc...”, Tần Ninh không khỏi nói.
“Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc, Bắc Đấu Hồng An không phải dị tộc, chỉ có Huyết Vô Chiết là…”, nếu không sẽ có thể có thêm một viên Tịnh Ma Tiên Đan nữa.
Mà không lâu sau, các chiến sĩ của gia tộc Bắc Đấu và Huyết Nguyệt tộc đều đã chết, bị thương, còn có một vài người trốn thoát.
Nguyệt Thu Vân và Gia Cát Tĩnh dẫn mọi người trở về.
Yểm Nguyệt thánh địa lần này đã có không ít người chết.
Điều này chắc chắn là một sự đả kích với Yểm Nguyệt thánh địa.
Dương Thanh Vân nhìn về phía Gia Cát Tĩnh, cười nói: “Không tồi, tới cảnh giới Tiên Quân, cũng giống như ta rồi”.
Gia Cát Tĩnh vội vàng nói: “Cung chủ đề cao thuộc hạ quá”.
Dương Thanh Vân có thể giết được cả Tiên Quân thượng vị .
So sánh với Dương Thanh Vân, có mười hắn ta cũng không đủ xem! Dương Thanh Vân vỗ vỗ bả vai Gia Cát Tĩnh, cười nói: “Không ngừng cố gắng đi”.