Lại tới! Không xong rồi! Lần này ai cũng nhìn ra Linh Ngự môn chỉ là một thế lực mới chuyển từ Nguyên Võ bang sang, không có danh tiếng gì, lại ở trên cùng một cái thuyền với nhà họ Linh.
Lúc trước nhà họ Hứa và nhà họ Thạch đối xử với nhà họ Linh như thế nào thì bây giờ Linh Ngự môn sẽ trả lại như thế đó! Lý Huyền Đạo một người một kiếm đứng bên trong võ trường.
Mặc dù không vênh váo hung hăng bằng Diệp Nam Hiên.
Thế nhưng trên khuôn mặt anh tuấn lại có vài phần kiên định.
“Khốn kiếp!”
Người nhà họ Thạch cũng nổi giận.
Linh Ngự môn thật sự cho rằng mình là thế lực lớn sao?
Khiêu khích nhà họ Hứa thì thôi, bây giờ lại còn chĩa mũi nhọn về phía nhà họ Thạch nữa.
Chỉ trong phút chốc, từng vị Đại Chí Tôn hậu kỳ trong nhà họ Thạch đều đứng dậy.
“Tộc trưởng, ta đi”.
“Ta!”
“Để cho ta đi”.
Đám cao thủ Đại Chí Tôn hậu kỳ của nhà họ Thạch đều thi nhau xin chiến.
Là tộc trưởng nhà họ Thạch, lúc này ánh mắt Thạch Hình vẫn rất bình tĩnh, nhìn về hướng Linh Ngự môn.
Bây giờ các gia tộc lớn đều không có ý định nhúng tay vào, mặc cho Linh Ngự môn khiêu khích nhà họ Hứa và nhà họ Thạch.
Trong lòng Thạch Hình cảm thấy hơi yên tâm.
Ban đầu nhận được tin tức là Tần Ninh kia có quan hệ không rõ với nhà họ Linh.
Ít nhất bây giờ có thể kết luận Tần Ninh đang giúp đỡ họ.
Nếu chỉ như thế thì cũng không có gì đáng nói.
“Thạch Côn, ngươi đi đi!”
Thạch Hình cầm chén trà lên, lạnh nhạt nói: “Nhớ lấy, có thể giết thì cứ giết, không cần nương tay!”
“Tộc trưởng yên tâm”.
Thạch Côn là một người đàn ông trung niên với cơ thể gầy gò.
Thạch Côn gật đầu, trực tiếp sải bước ra, đằng đằng sát khí rơi vào bên trong võ trường.
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều cảm giác được khí tức kinh khủng, tràn ngập.
Đại Chí Tôn hậu kỳ.