Bên kia, Xương Khả Thiên cũng dẫn đệ tử của Trảm Long Tông đi theo.
Hai vị trưởng lão Thiên Tiên tam phẩm hơn theo hơn mười vị cường giả Địa Tiên và hơn mười vị đệ tử Linh Tiên bước lên bậc thang.
Xương Khả Thiên đẩy Ngụy Hằng, thấp giọng nói: “Tên nhãi này nói thật hay giả đấy?”
“Hắn chỉ cần ba thứ còn lại đều cho chúng ta sao?”
“Tên nhãi này lớn giọng vậy sao?”
Từ xưa đến nay, có ai không thèm khát bảo vật trong di chỉ đâu?
Vậy mà tên nhóc này nói chỉ cần ba thứ thôi! Ngụy Hằng đăm chiêu nhìn hai người phía trước, rồi nói: “Ta thấy người này không tầm thường, bảo đến từ Tử Vân tiên châu chắc là giả, không biết là đến từ tông môn thế gia cổ xưa hay thậm chí là đệ tử của đại nhân nào nữa”.
“Tuổi còn trẻ mà đã tới cảnh giới Địa Tiên, ở Đại Nhật tiên châu chúng ta đều rất hiếm gặp”.
“Cũng chỉ có vị tộc trưởng Khương Thiên Thần...”, nghe vậy, Xương Khả Thiên cười nhạo nói: “Khương Thiên Thần... hiện tại đang bị Vô Cấu Tiên Tông tại Vô Cấu tiên châu chèn ép gây khó dễ...”, nghe vậy, Ngụy Hằng nhỏ giọng cười nói: “Ngươi chớ coi thường người ta, khi xưa, thời Khương tộc chưa bị chia tách, trong mười hai tộc lão có ai không phải Kim Tiên đâu chư?”
“Cho dù thiếu mười người, tộc trưởng Khương Vân Tùng bị sát hại nhưng bây giờ vẫn là một trong tam đại bá chủ của Đại Nhật tiên châu chúng ta, không ai có thể đụng vào, tên Khương Thiên Thần này không đơn giản đâu...”, “Ta biết...”, lúc này, Tần Ninh và Khương Thái Vi đi đằng trước, Ngụy Hằng và Xương Khả Thiên dẫn theo để tử hai tông môn đi theo sau.
Thang trời vẫn tiếp tục kéo dài, dường như không có điểm cuối.
Hơn nữa, từ khi bước lên thang trời, ba ngọn núi kia đã biến mất từ bao giờ.
Khoảng chừng một canh giờ.
Tần Ninh và Khương Thái Vi dừng bước.
Đằng trước, phía cuối thang trời có một tiên cung đang sừng sững ở đó, trông tựa như một viên ngọc ẩn mình trên chín tầng mây, huy hoàng rực rỡ, tỏa ra khí tức khiến người khác không nhịn được mà cúi đầu bái lạy.
“Trưởng lão Ngụy Hằng”.
“Trưởng lão Xương Khả Thiên!”
Tần Ninh nhìn về phía hai người họ, cười nói: “Tiên cung này chính là do Kim Tiên tọa hóa lưu lại, trong ấy có khá nhiều cấm chế, hy vọng hai vị có thể dặn dò đệ tử dưới trướng, nếu không có thương vong thì ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu”.
Ngụy Hằng chắp tay nói: “Tất nhiên rồi...”, Tần Ninh nói xong, bước qua bậc thang, rồi đi vào tiên cung.
Tiên cung khổng lồ, chiều rộng ba trăm trượng, cao cũng đến trăm trượng.
Trước của tiên cung là một võ đài cổ xưa.
Mặt võ đài được lát đá, nhưng rất loang lỗ tựa như đã có một cơn gió lốc khủng khiếp nào đó tập kích nơi đây.
Hơn nữa, trên mặt đá có hơn trăm thi thể nằm ngổn ngang.
Ngụy Hằng và Xương Khả Thiên thấy vậy đều ngẩn ngơ.