Trên đỉnh pho tượng kia là một cái đầu rồng.
Miệng rồng phun ra dòng nước đổ vào trong hồ nước giữa sơn cốc.
Thế nhưng, trong cái hồ ấy không phải là dòng nước trong vắt, mà là một loại chất lỏng nào đó nhầy nhụa và đỏ thẫm, hệt như máu tươi, nhưng nó còn tỏa ra một hương thơm thoang thoảng.
Duẫn Khả Vi bước ra.
Tần Ninh đưa tay ngăn cản.
"Ngươi có thể làm đến pháp thân Phá Tán không?"
Duẫn Khả Vi vô cùng thắc mắc.
Hỏi ta cái này làm gì?
Pháp thân Phá Tán là thứ mà cảnh giới Tiểu Đế Tôn mới có thể làm được.
"Có thể thì đi vào, còn không thì đừng vào đó".
Duẫn Khả Vi nghe vậy, bỗng nhiên nhớ đến dáng vẻ khi mình dung hợp Tiểu Linh Cổ, bèn lập tức dừng chân lại.
Một lần đã đủ rồi, không cần thêm lần nữa đâu.
"Mời, mời...", Duẫn Khả Vi vươn tay ra, làm độc tác mời, nhường Tần Ninh đi trước.
Tần Ninh bước vào trong sơn cốc, một mùi hương thoang thoảng không ngừng tràn vào mũi hắn.
Đúng lúc này, Tần Ninh dần cảm nhận được máu tươi trong cơ thể mình đang liên tục công phá gân mạch của chính mình, như muốn xuyên qua xương cốt bản thân, lao thẳng về phía Huyết Trì.
Đi đến bên cạnh ao, bàn tay Tần Ninh nhẹ nhàng chạm vào lớp chất lỏng nhầy nhụa như máu tươi tanh tưởi kia.
Âm thanh két két vang lên, trong chớp mắt, chất lỏng trong ao đã ăn mòn ngón tay của Tần Ninh, máu thịt mất hết, chỉ còn lại xương cốt.
Cảnh tượng ấy khiến cho đám người ngoài sơn cốc biến sắc.
"Á đù, lấy người thử độc, da dày, quá dày rồi!"
Duẫn Khả Vi thấy thế, bật thốt lên.
Da trâu thật đấy! Tần Ninh không sợ bản thân mình chết vì độc sao.
Tần Ninh đứng một lát bên cạnh Huyết Trì, bàn tay múc lấy chất lỏng dưới ao, thế mà phần máu thịt đã biến mất kia đã xuất hiện trở lại không có chút tổn thương nào.
Chẳng bao lâu sau, Tần Ninh đi ra khỏi sơn cốc, nhìn về phía đám người.
"Là nơi rất tốt".
"Huyền Đạo, Nam Hiên, Thanh Trúc, chuẩn bị sẵn sàng đi".