Chẳng lẽ lát nữa Tần Ninh sẽ đi khiêu chiến Hiên Viên Anh sao?
Giờ khắc này, đám người mới cảm thấy chuyện này thú vị.
Ở lần võ đấu Thanh Châu trước, Đại Nhật sơn có vẻ là nội tình không đủ, nhưng lần này... Đại Nhật sơn dường như muốn bộc phát! Thương Nguyệt Dung nghe vậy thì khẽ nhìn Vân Sương Nhi, một bước đi ra.
Mấy ngày nay, đại đa số người, đều so sánh cô ta với Vân Sương Nhi so sánh, đồng thời Vân Sương Nhi cũng biểu hiện không tầm thường trong ba lần giao chiến.
Giờ khắc này, Vân Sương Nhi khiêu chiến, Thương Nguyệt Dung tự nhiên cũng muốn chứng minh bản thân.
Mặc dù cô ta không phải đối thủ của Khâu Tử Kiêu cùng Hiên Viên Anh, nhưng nếu những người khác muốn thắng cô ta thì cũng sẽ đơn giản như vậy!
Giờ khắc này, Thương Nguyệt Dung trang điểm nhẹ, thần sắc lạnh nhạt, khẽ mỉm cười nói: "Mấy ngày nay xem thực lực của cô đúng là không tầm thường, đứng hạng tám đã là không tệ lắm rồi, không muốn khiêu chiến từ từ à? Trực tiếp khiêu chiến ta, nếu như thua... thì sẽ mất cơ hội tiến thêm một bước đấy!"
Vân Sương Nhi lắc đầu nói: "Nếu thất bại thì xếp hạng bao nhiêu cũng chẳng có ý nghĩa gì, thắng cô xong lại đi khiêu chiến Hiên Viên Anh".
Nghe đến lời này, Thương Nguyệt Dung sững sờ.
Địa Thánh nhị phách muốn khiêu chiến Địa Thánh tứ phách?
"Đã như vậy thì ta hiểu rồi!"
Thương Nguyệt Dung khẽ mỉm cười nói: "Thế nhưng điều kiện tiên quyết là... cô phải thắng ta trước đã!"
Nói xong, trong tay Thương Nguyệt Dung xuất hiện một cây trường tiên.
Cây trường tiên kia có đường vân màu vàng kim quấn quýt lấy nhau, tuy rối loạn nhưng lại rất có trình tự, hết sức đặc biệt.
Giờ khắc này, Vân Sương Nhi lại mặt không đổi sắc nhìn Thương Nguyệt Dung.
Hai cô gái đứng trên võ trường, chỉ nguyên khí thế cũng khiến cho rất nhiều thanh niên tài tuấn phải mặt đỏ tim đập.
Soạt… Soạt... Hai bóng người gần như xông lên cùng một lúc.
Không ai lên tiếng, cũng không cần phải nói thêm lời gì.
Oanh... Trong nháy mắt, tiếng bạo liệt vang lên.
Hai người bộc phát thánh lực, bức tường thánh trận lóe lên ánh sáng.
Tất cả đều ngẩn người.
Hung ác thật! Cuộc giao đấu nhìn có vẻ như rất bình thản không có gì lạ, nhưng hai người giờ phút này đều đã dốc hết toàn lực.
Một tiếng vụt vang lên, trường tiên trong tay Thương Nguyệt Dung lóe lên ánh sáng, thánh lực lần lượt ngưng tụ ở trên trường tiên, hóa thành từng mũi tên đâm thẳng về phía Vân Sương Nhi.
"Hỗn Độn Thiên Chưởng!"
Một chưởng vỗ ra, từ trên trời giáng xuống.
Vân Sương Nhi trực tiếp tiến đến.
Giờ khắc này, giao chiến của hai cô gái bộc phát, quả thực còn cuồng bạo hơn cả cuộc chiến của Thạch Cảm Đương cùng Khâu Tử Kiêu.
Từng luồng thánh lực nổ tung, võ trường hoàn toàn vỡ vụn.
Nếu không phải có thánh trận che chở thì e là ngọn núi này cũng đã bị hủy luôn rồi.
Thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ.
Hai cô gái này quá hung hãn!
"Sư tôn...", Thạch Cảm Đương giờ phút này nhìn Tần Ninh, suy nghĩ xuất thần nói: "Sư nương... hung tàn đến vậy ư..."
Tần Ninh cười nói: "Ta đã nói rồi mà, Hỗn Độn Thể có uy lực không tầm thường".
Thạch Cảm Đương giờ phút này gật đầu.
Một lần nữa gặp lại Vân Sương Nhi, hắn ta cũng chưa từng thấy Vân Sương Nhi thi triển toàn lực thì sẽ đến mức này.
Hôm nay coi như được chứng kiến.
Quá mạnh! Giờ khắc này, mọi người đều nhìn về phía võ trường.
Hai người đang giao thủ với toàn bộ sức lực, không kiêng dè một cái gì cả.
Tần Ninh cũng nhìn chằm chằm so tài ở võ trường, ghi nhớ lại cách chiến đấu của Vân Sương Nhi, chỗ nào còn thiếu sót thì để sau này nhắc nhở Vân Sương Nhi.
Oanh... Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Hai bóng hình xinh đẹp tách ra.
Chỉ là giờ phút này hai người đều thở hồng hộc, nhìn cũng không nhẹ nhõm.