"...", mấy người Lý Huyền Đạo chẳng hiểu cái gì cả.
Lúc này Lý Nhàn Ngư đột nhiên trợn to mắt, kinh ngạc nói: "Trần sư huynh, ngươi... Ngươi...", "Chẳng lẽ...", "Chẳng lẽ cái gì?"
Diệp Nam Hiên mờ mịt nói.
Lý Nhàn Ngư thử thăm dò nói: "Chẳng lẽ thân xác năm đó của sư phụ đang ở phía trước sao?"
Nghe hắn ta nói vậy, mấy người đều sửng sốt.
Trần Nhất Mặc nói mình đã để thân xác của Tần Ninh ở một nơi mà chỉ có hắn ta biết bên trong núi Thần Nguyên, bảo đảm những người khác không tìm được.
Nhưng càng đến gần chỗ Thiên Hàng Ngân Hà, sắc mặt của Trần Nhất Mặc càng không được tự nhiên.
Sẽ... không trùng hợp như vậy chứ?
Diệp Nam Hiên lẩm bẩm: "Đậu má, mồ mả của sư phụ cũng mất luôn rồi...", Lý Huyền Đạo trợn mắt nhìn Diệp Nam Hiên một cái, Diệp Nam Hiên vội vàng im lặng.
Tần Ninh cười nói: "Đúng là một nơi không ai tìm ra được, nhưng lại bị... thiên tai phá hủy!"
Trần Nhất Mặc liền nói ngay: "Chưa chắc đâu, sư phụ, tuy đã tới gần, nhưng chưa chắc đó đã là chỗ con giấu mà!"
Tần Ninh hờ hững ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Mà lúc này, mấy người tiếp tục đi về phía trước.
Những tiếng vang cuồn cuộn như sấm vẫn vang lên bên tai không dứt.
Mà những nơi bọn họ đi ngang qua gần như không có thiên nguyên thú tồn tại.
Chỗ này cuồn cuộn tiếng sấm, thiên nguyên thú sinh sống ở nơi này làm sao chịu được?
Vừa đến đây, không ít võ giả lần lượt xuất hiện.
Suốt chặng đường này, sau khi đi sâu vào khoảng vạn dặm, lại đi hơn ngàn dặm nữa, coi như đã tiến vào trung tâm của núi Thần Nguyên.
Gần như những người có thể đi vào đều ở đây cả.
Nếu không vào được thì gần như đều chết ở trên đường rồi.
Nhưng cho dù như vậy thì vẫn có không ít võ giả.
Cuối cùng bảy người Tần Ninh đã đi tới vị trí Thiên Hàng Ngân Hà kia, thấy được hình dáng thật sự của núi Thần Nguyên trong khoảng thời gian có Thiên Hàng Ngân Hà.
Phía trước là một dãy núi trùng điệp liên miên không dứt.
Lan tràn ra hai bên trái phải.
Nhìn một cái chỉ thấy núi cao nguy nga chồng lên từng tầng, mây mù lượn quanh giống như trong tranh vẽ vậy.
Mà ở trên tầng mây trên đỉnh núi cao luôn có những âm thanh chói tai giống như thác nước đổ từ trên chín tầng trời xuống, chảy vào giữa dãy núi phía dưới.
Thác nước cuồn cuộn như sông biển vang lên những tiếng đinh tai nhức óc, mà khi những hơi nước chảy như thác kia rơi xuống dãy núi đã ngấm vào mặt đất, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Thay vì nói là Thiên Hàng Ngân Hà, không bằng nói là mây mù rơi xuống đất, chẳng qua là đống mây mù này quả thực quá nhiều, hơn nữa lại có uy lực vô tận.
Hiển nhiên cũng không chỉ có đám người Tần Ninh đến được đây.