Hiên Viên Phong cùng Viên Hiên cũng không vì bị đuổi mà xấu hổ, cả hai đứng ở bên kia nhìn hồ nước.
Ở giữa đáy hồ này có một cây trụ đá vững chắc, chống đỡ hồ nước nổi lên mặt đất.
Giống như... một con sò điệp hoàn toàn tách vỏ vậy, gió khẽ thổi qua, nước hồ gợn sóng.
Nhìn kỹ, phía đáy hồ giống như có ngân châm phủ đầy.
Cảnh tượng quái dị này khiến cả ba người đều cẩn thận.
"Trùng hợp thật đấy, các ngươi đều ở đây".
Đang lúc này, lại một thanh âm vang lên.
Hơn mười người chạy như bay tới.
Người cầm đầu chính là Mạc Lực Hành của Thái Sơ Cung.
Trong thoáng chốc, cả bốn vị thiên kiêu đều tụ tập ở chỗ này.
Cảnh tượng cũng trở nên ý vị sâu xa.
"Hồ nước kỳ quái..."
Mạc Lực Hành nhìn hồ nước, từ từ cười nói: "Tóm lại kiểu gì cũng phải thử nhìn xem nơi này ra sao, nếu không mọi người cứ chờ cũng không vui".
"Nói thì hay lắm, Mạc Lực Hành, ngươi bảo người nhà mình đi mà thử xem".
Thánh Quang Thần Tử giễu cợt nói.
"Có gì không thể?"
Mạc Lực Hành nhìn ra người phía sau mình, phất tay một cái.
Một gã thanh niên lúc này đi ra.
Mọi người đều đứng ở bên hồ.
Lúc này, người thanh niên kia bước ra, đi vào bên trong hồ.
Khi chạm vào mặt hồ, mỗi bước đi đều nổi lên từng đợt rung động.
Thấy không có điều gì khác thường, mấy người đều thở phào.
Phù phù!
Chỉ là, một khắc sau.
Một tiếng phù phù vang lên.
Bóng dáng thanh niên kia trực tiếp rơi xuống đáy sông.
Biến mất toàn bộ.
Hồ nước vào thời khắc này hiện ra một dòng máu nhưng lại bị ngân châm dưới đáy hồ hấp thụ rồi biến mất trong nháy mắt.
Khi nhìn ngân châm lần nữa, ánh mắt mọi người cũng trở nên rung động.
Ngân châm phóng ra ánh sáng càng thêm lấp lóe.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Giết người một cách kỳ dị trong vô hình mới là kinh khủng nhất.
Lần này, đến cả sắc mặt của Mạc Lực Hành cũng trở nên khó coi.
"Các ngươi cũng nên đi thử một chút chứ?", Mạc Lực Hành lúc này mở miệng nói.
Lời này vừa nói ra, Thánh Quang Thần Tử, Hiên Viên Phong cùng Viên Hiên lại tỏ vẻ bình thản.