"...", Mục Vân á khẩu, không nói được gì, ông nhìn về phía Tần Ninh, nói tiếp: "Vậy nguyên nhân chính là vì hồn phách của Thánh Nhân không mạnh mẽ bằng Tiên Nhân với Thần Nhân, cho nên khi nó tan biến hết thì bên trong thân thể sẽ tồn tại một hồn phách giả!"
"Hồn phách giả ư?"
"Nói cho con con cũng không hiểu được, nói đơn giản chính là hồn phách của cơ thể này không còn nữa, nhưng khi nó vừa biến mất, cơ thể theo bản năng cho rằng hồn phách vẫn còn tồn tại, con chỉ cần tập hợp những hồn phách còn sót lại trong cơ thể ấy, rồi đắp nặn hồn phách một lần nữa là được".
"Phải làm như thế nào?"
Đôi mắt Tần Ninh sáng lên.
"Phong Thần châu đâu?"
"Ở đây!"
Tần Ninh vừa nghĩ tới, Phong Thần châu đi ra từ trong hồn hải.
"Cha, sao Phong Thần Châu có thể hòa tan tinh khí thần của Ma tộc đã chết thành Tịnh Ma Châu Đan thế?"
Tần Ninh bỗng hỏi.
"Tịnh Ma Châu Đan hả?
Cái mẹ gì thế?"
"Chính là cái này nè!"
Tần Ninh lấy một viên Tịnh Ma Châu Đan ra, buồn bực nói.
Mục Vân quan sát, sắc mặt hơi đổi.
"Cha, sao thế?"
"Con nhờ ta tới đây cứu người hay là hỏi mấy vấn đề thế hả?"
"Con không có hỏi!"
Lúc này, Phong Thần châu lơ lửng giữa hai cha con họ.
"Đút cho người ta đi!"
Mục Vân nói thẳng.
Tần Ninh nghe theo.
Sau đó, Phong Thần châu đi vào cơ thể của Thời Thanh Trúc rồi im hơi lặng tiếng không chút động tĩnh.
"Cha... có phải nó vô dụng rồi không!"
Tần Ninh u uất nói.
"Con lảm nhảm nhiều thế hả?"
Mục Vân ngồi xuống, khoát tay nói: "Đợi một lát rồi nói sau".