"Tả Đồ Phu là ai vậy Phúc Lão?"
Vạn Khuynh Tuyết cũng tò mò hỏi.
Lúc này, Vạn Phúc thở sâu một hơi mới chậm rãi đáp: "Tông chủ hai đời trước của Bách Luyện tông, Tả Ưng Hùng!"
Tả Ưng Hùng!
Vạn Khuynh Tuyết vẫn thắc mắc.
Vạn Phúc nói tiếp: "Hai mươi nghìn năm trước, Bách Luyện tông vẫn chưa hùng mạnh như bây giờ, thậm chí có lúc còn bị diệt tông".
"Vào lúc đó, một đệ tử thiên tài xuất hiện trong Bách Luyện tông".
"Thiên tài đó chỉ có thể chất Linh thể, đây có thể nói là thể chất đứng áp chót trong lục đại thể chất, dù vậy vẫn tài hoa hơn người rồi".
Vạn Phúc như đang hồi tưởng lại điều gì.
"Người thiên tài ấy không ngừng xuất môn rèn luyện bản thân, giết đệ tử của những tông môn khác làm đá kê chân cho mình".
"Lúc ấy, ở Giang Tây có một đại tông môn mạnh đến nỗi không một thế lực nào sánh bằng. Tông môn đó cử ra hơn mười vị đệ tử ưu tú bao vây người này, cuối cùng bị người đó giết ngược lại từng người một".
"Chuyện này đã làm dấy lên một làn sóng dư luận ở vùng Giang Tây khai sơ".
"Bốn vùng đất Giang Bắc, Giang Đông, Giang Tây và Giang Nam được gộp lại thành Bắc Lan. Từ trước đến nay, luôn có những nhân vật tài ba, có thực lực cực kỳ cao được sinh ra từ bốn vùng đất này".
"Người này là thiên chi kiêu tử của hai vạn năm trước, vô địch Giang Tây, vô địch cả Bắc Lan".
"Cuối cùng, lão ta trở thành cường giả cảnh giới Sinh Tử, ngồi trên chiếc ghế tông chủ Bách Luyện tông".
"Đó chính là Tả Ưng Hùng".
Vạn Phúc thở dài: "Vì trong quá trình trưởng thành, cuộc đời Tả Ưng Hùng chìm trong giết chóc nên được người ta gọi là Tả Đồ Phu".
"Với thực lực bây giờ của lão ta thì đáng lẽ đã xuống mồ rồi mới đúng, lão phu không ngờ lão còn sống".
Tả Đồ Phu!
Một kẻ đã tàn sát hàng chục nghìn người.
Người ở Giang Tây vừa nghe thấy uy danh của lão ta thôi đã xanh mặt rồi.
"Ở Giang Tây thời bấy giờ, vốn dĩ bá chủ là Kim Ô lâu, những thế lực khác chỉ được phận co mình".
"Vì có Tả Ưng Hùng, Bách Luyện tông vươn lên trở thành thế lực bá chủ thứ hai của cả Giang Tây. Từ đó đến nay, Bách Luyện tông và Kim Ô lâu cùng nhau quản lý Giang Tây, hai bên đều có vai trò như nhau".
Chỉ một người mà ảnh hưởng cả một thời đại, còn thay đổi hướng đi của một tông môn.
Phải công nhận đây là một người có tầm.
Giờ đây, ai ai cũng nhìn Tả Ưng Hùng.
Lão ta khoác áo bào đen, lưng hơi gù, gương mặt của lão ta gầy nhom chẳng khác gì cành cây khô quắt.
Hai tay thì nhăn nheo như sắp mục nát vì trải qua những năm tháng dài đằng đẵng.
"Khụ khụ..."
Ông lão ho vài tiếng rồi từ tốn nói với Giang Bạch: "Vị công tử này, tuổi thọ của lão hủ không còn nhiều nữa, sắp đến cuối đời rồi. Cây Bồ Đề Linh Tử này trông khắp cả vạn năm cũng khó gặp, là một loại cây hiếm có. Dù phải liều mạng, lão hủ cũng muốn cướp..."