Ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình lần lượt đi ra.
Bọn họ nhìn thấy Tần Ninh thì đều nhẹ nhàng thở ra như thoát được kiếp nạn.
Tần Ninh nhìn ba người, nhịn không được nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Ngươi chính là tông chủ của Thánh Thú tông à?"
Mà lúc này lại có một thanh âm vang lên.
Ánh mắt Tần Ninh chuyển động, nhìn về phía mấy người đang đứng trước sơn môn.
Thấy mấy người này, Tần Ninh lại hơi sững sờ.
"Diệp Bằng!"
"Diệp Thiên Hữu!"
Tần Ninh cười nói: "Sao hai người các ngươi lại đến đây nữa thế?"
"Lần này mang theo trợ giúp à?"
Lúc này, nhóm Nguyệt Phần Nhân cũng lập tức đi đến bên cạnh Tần Ninh.
"Tông chủ, hai người kia là lục gia chủ Diệp Thanh và thất gia chủ Diệp Huyễn của Diệp gia!"
Tần Ninh nhìn về phía hai người kia, lông mày nhíu lại.
Hai vị Thiên Thánh thập phẩm.
Xem ra Diệp Bằng cùng Diệp Thiên Hữu còn chưa từ bỏ ý định.
Chắc là không dám báo cho tông gia cho nên lại tìm hai gia chủ của phân gia khác đến giúp đỡ.
"Lần trước để các ngươi đi bẩm báo lại với tông gia về những việc mình đã làm, xem ra các ngươi lại không làm theo”.
"Đã như vậy, lần này tới rồi thì cũng đừng đi nữa!"
Tần Ninh thản nhiên nói.
Hết lần này đến lần khác xuất hiện làm loạn, thật sự tưởng là hắn không còn cách nào khác chắc?
"Diệp Bằng nói với ta rằng ngươi rất cuồng vọng, ta còn không tin, hiện tại xem ra quả thật là như thế...”
Lúc này, Diệp Thanh gia chủ lạnh lùng nói: "Lần này đến cũng không phải vì chuyện của tam đại tông môn mà là vì bình định Thánh Thú tông của ngươi!"
Nói xong, Diệp Thanh vung tay lên.
Trong khoảnh khắc, bốn phía xuất hiện rất nhiều võ giả.
Nhìn kỹ lại, có không dưới năm trăm người.
Mà mỗi một người đều mang khí tức Thiên Thánh, áp bức Nguyên Hoàng cung.
Thấy cảnh này, Tần Ninh nhíu mày, cười nói: "Được lắm, được lắm, ta đã cho các ngươi cơ hội rồi, đã không biết quý trọng thì cũng đừng trách ta!"
Lúc này, Tần Ninh khẽ nắm chặt bàn tay, chắp hai tay sau lưng, sải bước ra, nhìn bốn người, nói: "Nếu như thế, ta liền thay mặt cho tông gia Diệp tộc dạy dỗ các ngươi vậy! Đến đây rồi thì để mạng lại đi!"
Nói xong, ánh mắt Tần Ninh mang theo một vệt lạnh lùng.
Diệp Bằng lại cười nhạo nói: "Nhãi con ngu dốt, lần này dù ngươi có bản lĩnh bằng trời thì Thánh Thú tông cũng sẽ bị tiêu diệt, uy nghiêm của Diệp tộc là điều không ai được phép khiêu khích”.
Lại là uy nghiêm!
Đại Tề có uy nghiêm.
Yến gia cũng có uy nghiêm.
Vậy Tần Ninh hắn thì không có uy nghiêm sao?
"Các ngươi có, ta cũng có, hôm nay đến rồi thì đừng có đi nữa”.
Tần Ninh ngữ khí lạnh nhạt, bàn tay khẽ vung ra.
"Chậm đã, chậm đã, thủ hạ lưu tình, thủ hạ lưu tình”.
Mà ngay tại lúc này, có một thanh âm vang lên, ngay sau đó là từng tiếng xé gió vùn vụt ập tới.
Khi những âm thanh xé gió kia vang lên là hơn mười bóng người đi từ xa đến đây.