Tần Ninh thản nhiên nói.
Nghe thấy lời này, Dương Thanh Vân lại nói: "Sư tôn, con...", "Để ta tới".
Chỉ là lúc hai người còn đang nói chuyện, một giọng nói trong trẻo đã vang lên.
Thời Thanh Trúc sải bước ra, cười nói: "Ta cũng không yếu như vậy!"
Vừa dứt lời, Thời Thanh Trúc cầm bút ngọc trong tay, một chữ "giết" ngưng tụ ra trong nháy mắt.
Chữ “Giết” kia vừa rơi xuống liền hóa thành ngàn vạn tia sáng ngay lập tức, sau đó ngưng tụ thành từng thánh lực tấn công thẳng về hướng Mị Đế ở phía trước.
Người phụ này rất xinh đẹp, không thể để cho phu quân động lòng được.
Giết cô ta trước! Trong lòng Thời Thanh Trúc nghĩ như vậy.
Mà Mị Đế nhìn thấy Thời Thanh Trúc lao ra, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.
"Thời Thanh Trúc, ngươi còn tưởng rằng ngươi là chủ nhân của Thanh Tiêu Thiên ngày xưa sao?"
Hiển nhiên, Mị Đế đã biết sơ qua về chuyện xảy ra trong Hạ Tam Thiên.
Ầm... Một tiếng vang kịch liệt đột nhiên vang lên.
Những tiếng nổ đùng đoàng truyền ra khắp trời đất.
Mị Đế nhẹ nhàng chìa tay, ngay lập tức chân trời như có ngàn vạn tấm lụa phóng ra.
Trong nháy mắt đã đón lấy đòn tấn công của Thời Thanh Trúc.
Hai đòn va chạm, hư không khẽ run lên.
Cả người Mị Đế lùi lại, sắc mặt rung động, trên khuôn mặt xinh đẹp có vài phần không thể tưởng tượng nổi.
"Ngươi...", Thời Thanh Trúc khẽ mỉm cười nói: "Ta cũng là Thiên Thánh Đế mà, không thể coi thường ta đâu!"
Giờ phút này, sắc mặt tứ đại Ma Đế đều biến đổi.
Bọn họ vẫn luôn chú ý đến tin tức về Tần Ninh.
Bốn người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên đã là Thánh Đế viên mãn.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều là Thiên Thánh Đế.
Thạch Cảm Đương cũng đã đến cấp bậc Tam Hợp, chỉ còn cách viên mãn một chút nữa thôi.
Thế nhưng không nghĩ tới... Thời Thanh Trúc vẫn luôn bị coi thường thế mà đã thành Thiên Thánh Đế.
Đám võ giả các phe đều vô cùng rung động.