Cho dù Nguyên Mục Dã tới đây đi nữa thì cũng không dám làm gì hắn ta, mà vốn dĩ hai người cũng chỉ đánh nhau rồi thôi.
Ấy vậy mà cậu con trai này lại chém phăng cả đôi tay Nguyên Mục Dã.
Quá ngang ngược! Quá hống hách!
Nguyên Tung hốt hoảng ôm lấy Nguyên Mục Dã rồi nhìn về phía Diệp Nam Hiên, run rẩy kêu: “Ngươi... Ngươi ngươi ngươi... Ngươi tiêu rồi!”
“Có mỗi việc nói thôi mà cũng nói không xong!”
Diệp Nam Hiên chống đao xuống đất nhìn Nguyên Tung và Nguyên Mục Dã, thẳng thừng ra lệnh: “Xin lỗi hai ông cháu này mau, bên cạnh đó phải bồi thường mười vạn thiên nguyên thạch nữa, thiếu một viên thì cẩn thận ta chém đầu hai ngươi”.
Lời dọa dẫm ấy làm Nguyên Mục Dã và Nguyên Tung tái cả mặt.
Lôi Nguyên Lãng cũng hết hồn.
“Sao? Không hiểu tiếng người à?”
Diệp Nam Hiên đanh thép hỏi: “Có đưa không?”
Giờ phút này, nét mặt Nguyên Mục Dã lẫn Nguyên Tung đều tái xanh.
Nguyên Tung bàng hoàng nói: “Ngươi... ngươi đừng xằng bậy”.
“Có đưa không?”
Diệp Nam Hiên hỏi lại lần nữa.
“Có!”
Nguyên Tung đầu hàng: “Ta sẽ đưa, nhưng ta không mang theo nhiều thiên nguyên thạch như thế nên để ta sai người đi lấy đã!”
“Nhanh đi!”
Diệp Nam Hiên chống đao, ra lệnh với gương mặt không chút biểu cảm nào.
Nguyên Tung lập tức sai một người đi.
Lúc này, Lôi Nguyên Lãng đi tới chắp tay khuyên: “Vị huynh đài này, ngươi hãy chạy ngay đi”.
Diệp Nam Hiên tò mò hỏi hắn ta: “Tại sao?”
“Tên Nguyên Tung đó đi kêu người đấy, hiện tại trong thành Thần Nguyên có rất nhiều cao thủ của nhà họ Nguyên, ngươi mau chạy đi!”
“Chuyện còn lại cứ để ta giải quyết. Ta nhất định sẽ bảo vệ hai ông cháu này”.
Diệp Nam Hiên nghe vậy thì nhướng mày: “Ngươi á? Sao mà được, ngươi còn không đấu lại tên đó nữa là. Hắn đi kêu người thì kệ hắn, không sao đâu...”
Lôi Nguyên Lãng nhướng mày.
Cóc vẻ Nguyên Mục Dã và Nguyên Tung đá trúng cục đá rồi.
Giữa lúc đó, trong đám đông, Tần Ninh vẫn