Hồi lâu sau, Tần Ninh mới chậm rãi lắc đầu, nói: "Không cứu nổi nữa, cơ hội sống bằng không, trụ được tới bây giờ chỉ bằng chút hơi tàn thôi..."
Giữa lúc đó, Từ Hữu Tài đang nằm trong ngực Tần Ninh như hồi quang phản chiếu, chậm rãi tỉnh lại. Nhìn thấy Tần Ninh, hắn ta bỗng sửng sốt rồi thở phào nhẹ nhõm, cười gượng gạo: "Tần huynh đệ..."
"Sao vậy?"
Tần Ninh nhìn Từ Hữu Tài.
Ở Thánh Đạo tông đã hơn một năm, hắn thường xuyên gặp hai người Từ Hữu Tài và Cảnh Hoành.
Thường ngày Từ Hữu Tài rất quan tâm đến thuật luyện đan, là người phóng khoáng, Cảnh Hoành thì chú trọng ngự thú đạo hơn.
Giờ đây, Tần Ninh nhìn về phía vùng bụng gần như bị chém toạc của Từ Hữu Tài...
"Xui thật..."
Từ Hữu Tài gượng cười: "Tự dưng gặp phải người của Ma tộc".
"Ma tộc sao!"
Tần Ninh nhướng mày.
Từ Hữu Tài nói tiếp: "Đã lâu rồi bọn Ma tộc không xuất hiện. Sau khi mọi người chia nhau ra, ta cũng đi sâu vào trong, dựa vào... dựa vào kiến thức về thuật luyện đan, ta đã tránh được rất nhiều hung thú, ngờ đâu lại bị một thằng nhãi Ma tộc ám sát..."
Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh lạnh như băng.
Ngay cả hắn cũng không còn cách nào cứu vãn tình hình.
Từ Hữu Tài hết hy vọng sống rồi, giờ còn nói chuyện được chẳng qua là do hồn phách đang trong quá trình tan biến mà thôi...
"Nhờ ngươi khi thấy sư tôn ta hãy chuyển lời xin lỗi giúp ta, đệ tử bất hiếu!", Từ Hữu Tài lẩm bẩm: "Tần huynh đệ, hai người nhanh rời khỏi đây đi, nơi này không an toàn đâu".
"Ừm..."
Trong lúc nói chuyện, Từ Hữu Tài càng lúc càng thoi thóp, tử khí trên người ngày một dày đặc hơn.
Vào lúc đó, hàng loạt tiếng kêu xé gió truyền đến từ bốn phía.
Giữa màn đêm tăm tối, chỉ thấy từng luồng sáng màu vàng sẫm lại gần chỗ đứng của Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Một bóng người chậm rãi đi tới trước mặt hai người họ.
"Đệ tử Thánh Đạo tông".
Nam tử mặc áo bào đen cầm đầu lạnh lùng cất tiếng: "Giết".
Trong lúc nhất thời, mười mấy người thình lình xuất hiện rồi bao vây tấn công Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
"Trắng trợn thế này luôn sao?"