Thánh Hoàng nhất văn!
Ban đầu, khi ở thánh cảnh Vị Ương, Tần Ninh mới là cảnh giới Thánh Vương, dung hợp lột xác đời thứ hai để ngưng tụ ra thể văn hư huyễn.
Nhưng thể văn lúc này lại cực kỳ rõ ràng.
Cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn!
Đi ra từ trong thời không bằng tám trăm năm ở bên ngoài, tám trăm năm, ba bọn họ đều không có tăng trưởng.
Nhưng lúc này lại hoàn toàn khôi phục!
Tần Ninh nắm chặt tay, mỉm cười: “Cảnh giới Thánh Hoàng... Loại cảm giác này đúng là rất dễ chịu...”
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi và Phong Vô Tình nhìn chằm chằm Tần Ninh.
“Sư tôn, đừng hưởng thụ một mình chứ, cho chúng con hưởng ké với”, Ôn Hiến Chi gấp gáp nói.
Tần Ninh nghe vậy, khẽ mỉm cười: “Không thiếu phần của ngươi đâu, vội cái gì”.
Nói xong, Tần Ninh lấy ra hai bình ngọc, giao cho Phong Vô Tình và Ôn Hiến Chi: “Mỗi bình này có một viên Cửu Nguyên Thánh Đan, được luyện chế từ thánh dược đẳng cấp, vô cùng quý giá”.
“Sử dụng xong có thể điều trị kinh mạch và xương cốt, có lẽ các ngươi sẽ khỏe lại”.
“Nhưng hai ngươi cảnh giới cao hơn ta nên cũng sẽ cần nhiều thời gian khôi phục hơn”.
“Được, được ạ”.
Ôn Hiến Chi hớn hở mở bình ra, ngay lập tức ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt.
“Sư tôn, con đi bế quan đây!”
“Ừ!”
Phong Vô Tình cũng nhận lấy Cửu Nguyên Thánh Đan, nhìn Tần Ninh, chắp tay: “Cảm ơn Tần công tử, ta xin ghi nhớ ơn này trong lòng”.
“Khách sáo rồi!”
Tần Ninh phất tay.
Không nói đến việc Phong Vô Tình đến thánh vực Thiên Hồng vì truy tìm tung tích Ma tộc, chỉ riêng việc Phong Vô Tình là một trong các Kiếm Hộ của Lý Huyền Đạo cũng khiến Tần Ninh đặc biệt chăm sóc rồi.
Hai người rời đi, Tần Ninh thu hồi thể văn, khí tức quay trở lại sự bình tĩnh lạnh nhạt trước kia.
Tám trăm năm trôi qua trong nháy mắt, nếu không vì mắc kẹt trong gió lốc thời không thì hiện nay hắn đã là Thánh Tôn rồi.
Nhưng giờ hắn lại chỉ là Thánh Hoàng nhất văn.
Hơn nữa còn là cảnh giới suýt đạt được vào tám trăm năm trước.
Cũng không biết đám Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở thánh vực Thiên Hồng ra sao rồi.
Tám trăm năm, bọn họ hẳn là đã đạp vào cảnh giới Thánh Vương, trở thành Thánh Hoàng, thậm chí là... Thánh Tôn?