Tần Ninh cầm Thanh Long Trảm Nguyệt Đao, từng đao từng đao chém ra, toàn thân trên dưới, sức mạnh tản ra, hóa thành bốn đạo đao mang, giết về phía ba người kia.
Hai đạo trong đó chém về phía Dạ Lãng.
Dạ Lãng siết chặt tay và tung nắm đấm ra, đao mang lập tức vỡ tan tành.
Khi đao mang thứ hai bay đến, uy lực khủng khiếp còn sót lại của quyền kình nghiền nát nó hoàn toàn.
Cùng lúc đó, Dạ Du và Dạ Tầm cũng đồng thời phá tan đao khí ở trước người.
Ban nãy đòn tấn công của Tần Ninh rất mạnh, bây giờ lại thấy khá yếu.
Nhìn kỹ lại mới biết nguyên nhân không phải là do nó yếu đi mà vì đối thủ của hắn đã đổi thành một người khác.
Thánh Tôn và Thánh Đế là hai cấp bậc khác nhau một trời một vực.
Ba vị Thánh Đế Vân Thanh Liên, Mục Sênh và Tề Viện Viện vẫn chưa ra tay.
Mà hình như không cần ba người phải hành động.
Tần Ninh mở rộng khoảng cách với ba vị Thánh Đế và đứng trên Cửu Phong của Võ Môn.
Sáu Thánh Đế bám theo sát sao.
Dễ thấy bọn họ sẽ không bỏ qua cho Tần Ninh.
Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên.
Sáu vị Thánh Đế vô cùng phấn khích khi đấu với Tần Ninh.
Còn hắn thì nhìn sáu người bằng ánh mắt lạnh nhạt.
"Mười bảy đạo thể văn!"
Tần Ninh vừa lắc đầu vừa nói: "Đúng là chưa đủ mạnh thật, có điều các ngươi nên biết rằng nơi này là Võ Môn, còn ta từng là Cuồng Võ Thiên Đế. Dám đến địa bàn của ta mà giết ta ư?"
"Ngày đó, ta giết được một Thánh Đế trong các ngươi tại Vị Ương cung, thánh cảnh Vị Ương này, đây là mồ chôn của Vị Ương Thánh Đế đấy. Hôm nay, đến địa bàn của ta, các ngươi thật sự cho rằng ta không chuẩn bị gì cả sao?"
Nghe vậy, sắc mặt sáu vị Thánh Đế trở nên nghiêm nghị.
"Bọn ta đã kiểm tra cả rồi. Võ Môn có ba trăm sáu mươi ngọn núi ở ngoài, một trăm lẻ tám ngọn núi ở trong và chín ngọn núi chủ đạo, ngươi ngưng tụ ra Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận thì đương nhiên uy lực của trận pháp vẫn còn tồn tại trong Võ Môn, nhưng thực lực của ngươi không đủ cao để tiếp tục thi triển".
"Cho dù thi triển được Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận thì cũng không thể nào giết Thánh Đế được".
"Đừng có đứng đó bịp bợm nữa".
Dạ Du Thánh Đế âm trầm nói.
"Bịp bợm?"
"Vậy ư?"