"Thật sự được chứ?", Dương Vũ Huyên nhìn bàn tay rướm máu của Tần Ninh, lo lắng nói.
"Yên tâm, ta có chừngmực".
Tần Ninh lúc này mở miệng nói: "Có điều, lúc ta thi triển biện pháp thì không ai được phép quấy rầy".
"Nguyệt Nhi, Giang Bạch, Nhàn Ngư..."
Tần Ninh nhìn ba người, nói: "Những tên kia thấy chỗ tốt mà muốn nhúng một tay thì đều dựa cả vào ba người đó".
"Yên tâm".
Cốc Tân Nguyệt gật đầu.
"Được, chuẩn bị bắt đầu thôi!"
Tần Ninh gật đầu, bước ra.
Dương Phong Hoa lúc này cũng theo bước Tần Ninh.
Hai người đi về phía trung tâm hồ nước...
Lúc này, Thánh Quang Thần Tử, Mạc Lực Hành và đám người khác thấy vậy thì đều im lặng không nói.
Tần Ninh... đang tìm chết.
Dám cả gan làm loạn, chính mình đi ra.
Vừa rồi bọn họ đã tận mắt thấy một tên võ giả xui xẻo chết ở bên trong đó như thế nào.
Chỉ là một lúc sau, hồ nước cũng không xảy ra bất kỳ điều gì lạ thường.
Bốn người đều sửng sốt.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Hiện tại đương nhiên là không có ai giải thích là có chuyện gì xảy ra cho bọn họ biết cả.
Tần Ninh dẫn Dương Phong Hoa đi vào hồ nước.
Tức thì, từng cây ngân châm đều truyền ra một sức kéo mạnh mẽ.
Dương Phong Hoa tức thì cảm giác được thân thể của mình bị kéo, không thể chạy trốn.
"Tần công tử..."
Dương Phong Hoa tức thì hoảng hốt trong lòng.
"Yên tâm, không có việc gì đâu".
Tần Ninh mở miệng nói: "Thuận theo tự nhiên, không cần hoảng sợ".
"Ừ!"
Sau một khắc, Dương Phong Hoa từ bỏ việc chống cự.
Một tiếng “soạt” vang lên trong nháy mắt.
Dương Phong Hoa trực tiếp bị kéo vào bên trong hồ.
Dương Vũ Huyên thấy cảnh này thì không khỏi sợ hãi hô lên.
Tần Ninh lúc này đứng ở bên hồ, từng bước đi ra.
Lực hấp dẫn mạnh mẽ kéo lấy hắn.
Nhưng lại không thể lay động thân thể của hắn.
Giờ khắc này, mấy người Thánh Quang Thần Tử cũng đã nhìn ra đầu mối.