Đánh lén như vậy cũng khiến đám người Vũ Chấn Phương, Mệnh Thanh Sam phải chịu nhiều đau khổ.
Từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Đám võ giả Hàn Mị tộc, Cảnh Hỏa tộc càng ngày càng tử thương nhiều hơn.
"Gâu gâu...", giờ phút này Đại Hoàng đang cắn cánh tay một võ giả Hàn Mị tộc trong miệng, kéo tên nửa chết nửa sống kia đi đến bên cạnh Tần Ninh, răng rắc một tiếng, cánh tay võ giả kia bị cắn xuống, Đại Hoàng không nói hai lời, trực tiếp giẫm nát đầu người kia.
Máu tươi bắn ra tung tóe.
Đại Hoàng kích động nhìn về phía Tần Ninh, cười ha ha nói: "Tần gia, cho ta một ít trước đi?"
"Vội vã như vậy?"
Đại Hoàng liền nói ngay: "Không phải là ta đã giết quá mệt rồi, muốn ăn hai viên để lấy lại sức sao!"
"Cho!"
Tần Ninh hất tay lên, trên trăm viên Tịnh Ma Tiên Đan cùng nhau bay ra.
Đại Hoàng không nói hai lời, lập tức nuốt trọn.
"Oa oa oa!"
Đại Hoàng kích động nói: "Rất thư thái, dễ chịu muốn nổ tung luôn!"
Tần Ninh lại cười nói: "Cẩn thận ăn bể bụng đấy".
Đúng lúc này, một cành cây liễu cũng duỗi đến bên hông Tần Ninh.
"Không thể thiếu của ngươi đâu".
Tần Ninh lại lấy ra từng viên Tịnh Ma Tiên Đan đưa cho Lão Thụ Quái.
Lão Thụ Quái cười ha ha, trên mặt tràn đầy vẻ kích động.
Tịnh Ma Tiên Đan thật sự là quá huyền diệu.
Đại Hoàng muốn, nó cũng muốn, không biết Tần Ninh luyện chế ra thứ này như thế nào.
Hơn nữa… quan trọng nhất là, căn bản không thấy được Tần Ninh luyện chế.
Lão Thụ Quái nhận được Tịnh Ma Tiên Đan an tâm đứng bên cạnh bảo vệ Tần Ninh.
Đại chiến tiếp tục diễn ra... Đám võ giả Nhân tộc đứng về phe dị tộc như Đại Dịch Môn, nhà họ Linh, Thiên Viêm Tông, Kiếm Thạch các, Thiên Đao Minh càng ngày càng tử thương thê thảm.
Võ giả Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc cũng chết hơn nửa.
Ba, bốn ngàn người, không đến nửa ngày đã tử thương chỉ còn lại chưa tới một ngàn người.
Đám người hoàn toàn trợn tròn mắt.
Giờ phút này trên người Mệnh Thanh Sam, Vũ Chấn Phương cũng chồng chất vết thương.
"Nếu cứ tiếp tục như thế, tất cả đều sẽ chết".
Sắc mặt Mệnh Thanh Sam khó coi nói.
Đám linh thể mà Tru Tiên Trận ngưng tụ ra này giết mãi mà không hết được.
Nếu không, bọn họ cũng sẽ không thê thảm như thế.
Vũ Chấn Phương lập tức nói: "Lại kiên trì thêm chút nữa".
Kiên trì?
Mệnh Thanh Sam nhíu mày lại.
"Cứu viện… sắp tới rồi!"
Khi Vũ Chấn Phương vừa mới dứt lời.
Ầm... Từng tiếng ầm ầm vang lên.
Bên ngoài Tam Thanh tiên giáo đột nhiên có ánh sáng vô tận dâng lên trên trời.
Tiếp theo... Ầm ầm ầm! Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng ra.
Lúc này mặt đất cũng không ngừng run rẩy, phạm vi trận pháp bao phủ trên không lập tức bị va chạm tạo ra một vết nứt.