Ánh mắt chuyển ra sau lưng, Trần Nhất Mặc chỉ thấy Tần Ninh đứng ở sau mình, dáng vẻ bình chân như vại, nào có ý định sẽ ra tay.
Đậu má!
Đó là ai?
Trần Nhất Mặc đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy được một bóng người thản nhiên đứng đó, cũng đang đứng chắp tay, lộ ra phong thái của một cao thủ.
Trần Nhất Mặc oán thầm trong lòng.
Đứng chắp tay, tóc dài phấp phới, trường sam bay theo gió, ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, nhiều một độ không được, thiếu một độ cũng không được.
Đây là tư thế hắn ta cảm thấy có phong cách nhất, có oai phong nhất, có khả năng thể hiện trước mặt người ta nhất sau khi suy nghĩ bốn trăm năm.
Thế nhưng tại sao những người này đều làm được vậy?
Thiên Ngạn Trác làm được!
Người đàn ông trung niên xuất hiện trước mắt này cũng vậy!
Trần Nhất Mặc cẩn thận nhớ lại.
Hắn ta nhớ nhiều năm trước sư phụ cũng giống như vậy, một bộ đan bào màu trắng, đứng chắp tay ngẩng đầu nhìn lên trời, thỉnh thoảng vươn tay ra như muốn bắt lấy không khí, quá đẹp trai, quá phong cách!
Chẳng lẽ đã bị người ta học được?
Không được, về sau mình phải thay đổi tạo hình!
Ra sân đủ đẹp trai!
Ra tay đủ đẹp trai!
Đây mới là Trần Nhất Mặc hắn ta, đây mới là Mặc Hoàng, tay cầm âm dương nắm càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn!
Đúng rồi!
Ánh mắt!
Trần Nhất Mặc đột nhiên bắt lấy điểm chính.
Dáng vẻ đẹp trai của sư phụ năm đó cũng là bởi vì ánh mắt, ánh mắt tang thương mà thanh tịnh, tĩnh mịch khiến cho người ta không thể xóa nhòa.
Nếu muốn thể hiện trước mặt người ta!
Ánh mắt là quan trọng nhất!
Tràn ngập thâm thúy, sầu lo, lạnh nhạt, ý chí vân vân…
Đây là một con đường cần phải tìm tòi, dò xét, theo đuổi!
Một con đường khiến người ta có nhiệt huyết sôi trào hơn con đường đan thuật!