Linh phách này không phải linh phách do võ giả ngưng tụ thành, mà là mở ra từ trong đầu.
Mở ra Linh Phách vốn là chuyện cực kỳ khó khăn, cho nên lúc đầu đế quốc Bắc Minh có không ít cảnh giới Linh Hải, Linh Đài và Linh Luân, nhưng lại cực kỳ ít cảnh giới Linh Phách.
Mà với Tần Ninh thì mở ra linh phách không phải chuyện lạ gì, chỉ là lần này trong đầu hắn có Phong Thần châu. Không biết Phong Thần châu này có làm việc mở ra linh phách thay đổi hay không, trong lòng Tần Ninh cũng có chút mong đợi.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, cơ thể đạt đến trạng thái viên mãn, Tần Ninh lúc này đã thu liễm lại tâm trạng.
Trong cơ thể có chín vị trí, chín cửa đã ở, chín linh hải xoay tròn không nghỉ, chín linh đài ổn định có thứ tự, chín linh luân liên kết lẫn nhau.
Tần Ninh điều chỉnh linh khí cơ thể, bắt đầu xung kích.
Cảnh giới Linh Phách không phải là chuyện dễ dàng, dù là Tần Ninh cũng không dám chắc sẽ thành công.
Một khi thất bại, tu vi bị phế là chuyện nhỏ, thậm chí còn có khả năng não bộ bị cắn ngược, trở thành ngu ngốc.
Đây chính là một loại kiếp nạn của tu vi, võ giả nâng cao thực lực thì đúng là trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng sẽ phải chịu những nguy hiểm cực lớn.
Từ cổ chí kim, võ giả vô số, từ cảnh giới Linh Hải đến cảnh giới Linh Phách, số lượng võ giả càng thêm ít, đủ để thấy độ nguy hiểm của con đường võ đạo.
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, linh hải, linh đài, linh luân trong cơ thể Tần Ninh không ngừng chuyển biến, phát ra những âm thanh ma sát. Linh khí thì trở nên dày hơn, trong đó còn có một khí thế nuốt cả trời xanh.
“Công tử đang đột phá...”
Vân Sương Nhi lúc này lo lắng nói.
“Cảnh giới Linh Phách ta và cô đều đã đi qua, cực kỳ nguy hiểm, không biết công tử...”
“Yên tâm đi!”
Diệp Viên Viên vẫn bình thản như cũ, đáp: “Với sự cẩn thận và chú trọng trong tu hành của công tử thì công tử sẽ cực kỳ tự tin trong việc đột phá cảnh giới Linh Phách!”
“Ừm!”
Hai người nhìn Tần Ninh đang xếp bằng, ánh mắt nghiêm túc.
Lần đột phá này tốn những hai tháng.
Hai tháng này, Tần Ninh ngồi xếp bằng tại chỗ, khí trời dần chuyển lạnh, thậm chí đã có tuyết rơi. Gió bắc thổi đến, đỉnh núi này đìu hiu lạnh lẽo.
Hôm ấy, Tần Ninh vẫn ngồi xếp bằng như cũ. Quanh người hắn phủ đầy tuyết, khiến nhìn hắn như một người tuyết thực thụ.
Ầm...
Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên. Người tuyết kia lúc này đang bùng nổ.
Tần Ninh cũng đứng dậy.
Một khí thế khác lạ bao phủ quanh người hắn.
“Đã đạt cảnh giới Linh Phách!”
Thấy cảnh này, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng vui mừng khôn xiết.